5.
Sau khi tôi với Dazai ra khỏi phòng tổ Trinh thám cũng đã chạng vạng tối, người đi bộ hối hả bước đi trên đường, ánh hoàng hôn soi bóng, duyên dáng phác họa đường nét của những tòa nhà, gió biển của Yokohama khiến thành phố trở nên dịu dàng hơn.
Lại trở về rồi.
Ài, nhân tiện thì tôi trở về Yokohama khi nào vậy?
“Cảm giác trở lại chốn cũ thế nào?” Lúc tôi vẫn còn đang ngây người, Osamu Dazai hỏi tôi.
“Cũng không tệ lắm.” Tôi nhắm mắt lại giống như hưởng thụ: “Anh không có suy nghĩ gì đối với vụ án này sao?”
Anh ta cong mắt, nở một nụ cười nhạt: “Có một chút.”
“Vậy anh cảm thấy …” Tôi tiếp tục hỏi, từ nhỏ đến lớn tôi không hề nghi ngờ một tí nào về chỉ số IQ của trúc mã tôi.
Cho nên tôi vẫn luôn nghi ngờ đối với việc anh ta muốn tôi ra tay giúp đỡ chuyện này.
Đầu óc của cái tên này là khi bạn nghĩ đến một tầng thì anh ta có thể chất chồng cả trăm tầng trên bạn rồi, anh ta không giải quyết được vụ án thì đúng là chuyện lạ.
Anh ta không trả lời tôi, thay vào đó lại lấy một cái khăn tay có viền ren màu xanh đậm ra, tôi nhận ra đó là chiếc khăn tay tôi dùng lúc nhỏ, nhưng mà nó đã mất trong một lần ngoài ý muốn.
“Ngày đó cô đi, nó rơi ở chỗ của tôi.” Anh ta đưa cho tôi.
Năm mười ba tuổi, đúng là tôi đã ném một cái khăn tay.
Tôi nhận lấy, sau đó chính là sự yên lặng dài đằng đẳng.
Chúng tôi đều không lên tiếng.
Tôi với anh ta vẫn luôn đi chậm ở trên đường nhỏ, không ai nói dừng lại, cũng không ai nói muốn rời đi.
Con đường này vô cùng thông thoáng mà lại thẳng, dù có người đi đường vội vã qua lại, nhiều ngã ba phức tạp, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.
Dường như nếu như chúng tôi vẫn muốn đi tiếp, thì nó có thể kéo dài đến tận cùng thời gian, xuyên qua các hành lang năm tháng, cho đến khi tiếng chuông mục nát vang lên.
Tôi mở miệng nói trước, chúng ta cần phải đi rồi.
Anh ta nói được.
6.
Vụ án dị năng sinh sôi vẫn chưa dừng lại.
Giống như khi nào trên thế giới này còn sự bất công thì nó vẫn sẽ kéo dài mãi không ngừng.
Người bị hại phản kích có ở khắp mọi nơi.
Ngày càng có nhiều người biến mất khỏi thế giới, ngày càng người từng phạm vào việc ác bị vạch trần. Trong nhất thời, những thủ phạm chưa bị trừng phạt cảm thấy bất an, tỷ lệ đến đồn cảnh sát đầu thú tăng vọt.
“Đã là lần thứ ba mươi bốn rồi!” Kunikida phát điên: “Rốt cuộc là ai có bản lĩnh phi phàm như vậy, để cho nhiều người gây án liên hoàn như vậy, người đứng sau sai khiến không mệt sao! Đã ba tháng rồi hắn cũng không nghỉ ngơi! Năng lực dị năng mạnh mẽ như vậy không bị phản phệ một chút nào sao!”
“Đúng vậy, tại sao lần nào manh mối cũng bị đứt đoạn.” Tôi cũng thở dài, độc giả cũng không thích xem phần cuối truyện, sẽ bị gửi lưỡi dao.
“Cô thật sự muốn viết nó ra à?” Dazai Osamu chống cằm nhìn tôi.
“Đương nhiên.” Tôi xoa đầu anh ta, cảm giác vẫn tốt như khi còn bé vậy.