Xuân Phong vừa nói vừa nhặt sợi xích to bằng ngón tay lên, quấn chặt vào bánh xe rồi cố định lại và cho mọi người xem. Mọi người xem xong, một số tiến lên buộc theo Xuân Phong, một số lại cầm cỏ khô về lót giỏ rau. Mọi người đến đây đều có rau cần gửi đi, tất nhiên nhà Xuân Phong cũng có. Trước đó, mọi người đã thống nhất với nhau, nhà nào sẽ tự chuyển rau của nhà đấy. Nếu nhà nào không tự làm được thì sẽ thuê người khác, trả lương sòng phẳng cho họ. Tất nhiên không ai định lấy tiền của nhà Xuân Phong, họ biết cô đang nghĩ cách giúp họ.
Thấy bánh xe đã gia cố xong, Xuân Phong lấy sợi rơm mà cô đã bện ra: “Mọi người hãy bện rơm lại và buộc quanh giày, quấn càng chặt thì sẽ càng chống trơn trượt tốt, lại còn thấm nước, đi lại sẽ dễ dàng hơn.”
Trưởng thôn nghe xong, thấy Xuân Phong thật là sáng suốt. Phương pháp này sẽ giúp họ chống lại trơn trượt. Ở thời đại này, người dân vẫn dùng giày vải hoặc guốc gỗ, không hề chống trơn, giày vải lại còn thấm nước, vì vậy ý tưởng của Xuân Phong quả thực là tuyệt vời.
Sau khi mọi người bọc giày, lót giỏ rau xong, chỉ chờ chất lên xe là xong, Xuân Phong đẩy chiếc xe tự chế của mình ra. Mọi người nhìn thấy chiếc xe này, mắt sáng lên. Chiếc xe nhỏ này rất đặc biệt. Nó nhỏ bằng một nửa xe của họ, Xuân Phong có thể dễ dàng đẩy, điều khiển chiếc xe này, trong khi xe của họ cần 2 người đàn ông trưởng thành mới đẩy được.
“Đây là xe gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ, Xuân Phong mua ở đâu vậy? Nhìn rất hữu dụng.” Xuyên Trụ tò mò nhìn chiếc xe.
“Cái này là ta nhờ Thái thúc làm. Nếu ngươi thích thì có thể đến nhờ thúc ấy, nhưng phải tự thương lượng giá cả.” Xuân Phong trả lời, đồng thời giúp Thái thúc quảng cáo.
“Ừ, cái này trông ổn đấy, mai ta sẽ qua nhờ Thái thúc làm một cái.” Xuyên Trụ cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT