Lưu Hương bình thường trì trệ, nhưng hôm nay lại đặc biệt sáng suốt, ả ta suy nghĩ nhanh, nhanh chóng tìm ra mấu chốt. Người này ở Kinh thành chắc chắn là người có gia thế vững vàng. Thân thích của họ chắc là cũng có chút chức vị, nếu có thể gả vào nhà này, coi như kiếp này ả không cần lo lắng gì nữa. Ả sẽ trở thành một phu nhân giàu có, lúc đó không phải có thể đè chết 2 chị em nhà này rồi sao? Nghĩ thế, Lưu Hương thầm quyết định sẽ không đắc tội với vị Trần tiên sinh này. Nhìn Trần Thanh Thư ngọc thụ lâm phong, lòng ả càng thêm nhộn nhạo.
“Ta hiểu rồi, là ta không hiểu vấn đề, hy vọng Trần tiên sinh không trách. Lưu Hương muốn mời ngài một ly, coi như tạ lỗi.” Lưu Hương cười duyên dáng, nhưng ả không biết dáng vẻ này của ả còn làm Trần Thanh Thư ghê tởm hơn.
“Thôi, đã xin lỗi rồi, ta cũng không truy cứu nữa. Rượu thì miễn đi. Ngươi về bàn ăn tiếp đi, đừng làm phiền bọn ta nữa.” Trần Thanh Thư khí thế nói, đúng chất công tử thế gia.
Mặt Lưu Hương soạt cái đỏ lựng lên, ả ta chỉ biết đứng đó, sượng trân. Cuối cùng, ả chỉ có thể ngượng ngùng nuốt nước bọt, lui về chỗ.
Xuân Phong vui vẻ nhìn Lưu Hương, bình thường Trần Thanh Thư trông nhẹ nhàng như vậy, cứ nghĩ hắn sẽ dịu dàng với cả thế giới, không nghĩ lại có mặt phũ phàng thế này. Xuân Phong không hề biết là dịu dàng của hắn chỉ dành cho những người thân thiết, trong đó có gia đình Xuân Phong. Còn khi đối xử với người ngoài, hắn vẫn là một thiếu gia lạnh lùng, độc đoán.
“Mẹ, mẹ có từng nghe nói Tam thẩm có họ hàng trên trấn nhà chúng ta không?” Lưu Hương về chỗ, vẫn luôn suy nghĩ đến những lời Trần Thanh Thư nói.
“Không, mẹ chưa nghe bao giờ. Nếu có thì chắc nhà chúng đã không phải sống khổ cực như thế mấy năm nay.” Chu thị suy nghĩ rồi trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT