Sân nhà Xuân Phong đông đúc, náo nhiệt, mãi cho đến gần giờ ăn, Xuân Phong mới rảnh rỗi một chút. Như thường lệ, trưởng thôn, Lưu đại gia, anh em Trần gia và nhà Xuân Phong ngồi cùng nhau, còn những người còn lại ngồi bàn khác.
“Nào, Xuân Phong, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, nâng ly lên!” Trần Lam Lam cầm rượu lên nói với Xuân Phong. Trông cô như một người thanh niên tự do, phóng khoáng.
Nhưng tính cách này lại rất hợp với Xuân Phong. Xuân Phong cũng đứng dậy, mạnh mẽ nói: “Nào mọi người, chúng ta cạn ly!”, nói xong, cô ngửa cổ uống cạn, động tác nhanh gọn, dứt khoát, lưu loát cứ như cô đã làm việc này thường xuyên. Trần Thanh Thư, Lưu Nhất Hiên nhìn thấy, vừa ngạc nhiên vừa ấn tượng. Cùng lúc đó, cả 2 cũng nhận ra ánh mắt của họ đều đang chăm chú nhìn cùng một người. Giữa 2 người như xuất hiện những dòng điện ngầm, có thể tưởng tượng ra cả tiếng kiếm va chạm, nhưng tất nhiên những điều này chỉ có 2 người họ biết.
Thấy Xuân Phong đặt ly rượu xuống, trưởng thôn cũng cầm ly rượu của mình lên. “Xuân Phong, nhờ con mà cuộc sống của mọi người trong thôn đều đang dần tốt lên, tất cả là nhờ con hướng dẫn mọi người trồng dưa, giờ lại sắp thêm vụ rau trái mùa nữa. Thay mặt thôn dân, ta chúc mừng sinh nhật con, cũng như bày tỏ lòng biết ơn với con.”, Trưởng thôn chân thành nói.
Xuân Phong mỉm cười đáp: “Trưởng thôn, người đang nói gì vậy. Ngày xưa, lúc nhà con còn nghèo đói, nhờ sự giúp đỡ, cưu mang của mọi người nên nhà con mới có thể sống đến ngày hôm nay. Nếu không có đồ ăn mọi người tiếp tế, chắc nhà con không kiên trì được. Có câu “một miếng khi đói bằng một gói khi no”, huống chi mọi người cho nhà con không chỉ có thế. Giờ con có cách mưu sinh, chia sẻ với mọi người cũng coi như là báo đáp ơn xưa. Ly này coi như con cảm ơn mọi người.” Xuân Phong lại một ngụm uống hết ly nữa.
Lời nói của Xuân Phong khiến mọi người vừa vui mừng, vừa cảm động. Họ cảm thấy may mắn khi trước đây họ giúp đỡ nhà cô, cũng cảm động với tấm lòng nhân hậu của Xuân Phong. Phải nói là những lời của Xuân Phong thực sự rất sâu sắc, không những giúp cô có được tình của mọi người, mà còn nhắc đến sự việc trước đây “ai đó” hại nhà cô suýt bị đuổi khỏi thôn. Thực tế, kể cả khi Xuân Phong không nói ra, cũng không ai nghĩ đến việc đuổi nhà Xuân Phong ra khỏi thôn nữa. Giờ cô chính là thần tài của cả thôn này. Cô có thể chữa bệnh cho họ mà không thu phí, thậm chí giá thuốc cô bán cho họ cũng rẻ hơn trên trấn nhiều.
“Đúng vậy, Xuân Phong nói đúng. Đạo lý ân trả nghĩa đền, chúng ta không được quên ơn Xuân Phong dẫn dắt chúng ta.” Cô vừa cạn chén, đã có người lên tiếng. Lời này vừa dứt, lại có người khác phụ hoạ: “Đúng rồi, sau này Xuân Phong có việc gì cần thì cứ nói. Tuy chúng ta bần hàn, nhưng chúng ta có sức khoẻ, sau này nếu có gì cần giúp đỡ, chúng ta sẽ không từ chối.” “Đúng rồi, cần gì thì cứ nói.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play