Mẹ Xuân Phong cô đơn ngồi trong phòng, từ lúc trở về, bà vẫn đắm chìm trong cảm giác đoàn tụ, đắm chìm trong tình cảm gia đình mà nhiều năm rồi bà chưa được hưởng thụ, chưa hề nghĩ đến việc rời đi. Bà chỉ muốn dành thời gian cho cha mẹ, coi như bù đắp quãng thời gian qua. Nhưng bà đã quên, bà đã kết hôn, đã là mẹ của mấy đứa trẻ. Người xưa có nói, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, tuy năm đó không hẳn là được gả đi, mà là bà trốn đi, nhưng dù sao cũng không còn là người của Hộ Quốc Công phủ nữa. Giờ cả nhà bà sống trong Hộ Quốc Công phủ đúng là không đúng lễ nghĩa.
Ở Thiên An Quốc, con gái đã lấy chồng, trừ khi bị hưu, sẽ không thể sống ở nhà đẻ nữa, đây là quy tắc đã được truyền thừa từ đời xưa. Nếu hôm nay Xuân Phong không nhắc đến, bà gần như đã quên mất. Hơn nữa, Xuân Vũ cũng đã đến tuổi kết hôn, cũng không thể gả cô đi từ phủ này, vẫn là câu nói trước, không hợp lễ nghĩa. Lạc Vân Y vẫn ở trong phủ là vì Lạc gia có ý muốn Vương thị nhận Lạc Vân Y làm con nuôi. Lão phu nhân áy náy với Lạc gia về chuyện trước đây nên cũng không phản đối chuyện này. Nhưng Xuân Vũ thì khác. Cô là con gái của Đoàn gia, không có ý định làm con nuôi, nên tất nhiên phải gả từ nhà cha mẹ.
GIờ nếu trở về Vân huyện, bà sẽ không được ở cùng cha mẹ nữa, nhưng nếu ở lại Kinh thành, bà sẽ cần rất nhiều tiền để mua nhà riêng và chuẩn bị của hồi môn cho con gái cho xứng tầm. Mẹ Xuân Phong suy nghĩ đến đây, rối rắm, cuối cùng vẫn muốn bàn bạc với mấy đứa con xem nên quyết định thế nào.
...
Vừa qua giờ tí, mấy bóng người bí ẩn trong bóng tối của Kinh thành, bắt đầu trật tự di chuyển, tiếng bước chân nhẹ đến mức khó có thể nhận ra. Họ nhảy qua những toà nhà cao, nhẹ nhàng hướng đến phía trung tâm Kinh thành, tới điểm đến là một toả phủ đệ thâm trầm. Chúng bắt đầu rút những con dao găm sắc bén ra, thị vệ canh giữ và người của Diêu Vương phủ lặng lẽ ngã xuống. Bất tri bất giác, tình hình trong Kinh thành đã xoay chuyển, ánh trăng sáng trên bầu trời cũng bị mây đen che khuất. Chính là theo câu nói đó, trăng tối gió lớn, chính là thời điểm để giớt người phóng hoả.
Đám người mặc đồ đen một đường tiến vào Diêu Vương phủ, dọc được không kiêng nể gì mà cướp đi sinh mạng của vô số người, thẳng cho đến khi đến Thương Lan Các. Tên cầm đầu ra hiệu cho những người phía sau, hàng chục người bắt đầu tản ra các hướng, bao vây Thương Lan các, bắt đầu thận trọng tiến lên. Tên áo đen dán mắt vào khe hở trên cửa, quan sát. Còn chưa kịp định hình, hắn đã bị một cỗ nội lực đánh thẳng vào mặt. Một dòng đỏ tươi ngay lập tức chảy ra, trong đêm tối, khuôn mặt hắn liền trở nên vặn vẹo một cách đáng sợ. Hắn đau đớn hét lên, dùng một tay che mắt, hét lên với đám thủ hạ: “Lên, giớt cho ta”.
Nghe lệnh, đám áo đen chuẩn bị xông vào. Nhưng còn chưa kịp tiến lên, cửa phòng đã bị một cỗ nội lực đánh vào, mở toang ra, Diêu Vương mặc bộ quần áo trắng nhảy ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play