Lòng Lạc Vân Y tràn ngập phẫn hận, cô không cam lòng bản thân vị nốc ao dễ dàng như thế.
Nhìn một vòng xung quanh, cô âm thầm ghi hận tất cả mọi người, nhất là nhà Xuân Phong. À, không phải là ghi hận, chỉ là hận hơn cả trước đây mà thôi.
“Người đâu, kéo tiện tì này xuống, đánh chớt rồi ném ra bãi tha ma ngoài thành đi!” đợi lão phu nhân rời đi, Vương thị hung ác ra lệnh. Lập tức có mấy người cao lớn vạm vỡ kéo Lục La đi. Lục La đã biết kết cục của mình, không giãy dụa phản kháng, chỉ hét lên một tiếng: “tiểu thư!”. Trong mắt cô là sự cầu xin hèn mọn, còn có một chút không cam lòng. Cô đã hy sinh mạng sống của mình để cứu vị tiểu thư này, hy vọng tiểu thư có thể vì thế mà tha cho người nhà cô, cô không khỏi nghĩ đến người đệ đệ nhỏ tuổi của mình.
Đáng tiếc, lúc này Lạc Vân Y vẫn đắm chìm trong uất ức và tức giận, nào có để ý đến ánh mắt của một tiểu tốt sắp chớt như cô.
Một lúc sau, trong Lan Hương viện vang lên vài tiếng thét thê lương, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đó, tất cả lại rơi vào im lặng. Mọi thứ khôi phục lại như trước, chỉ khác là một sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
Xử lý Lục La xong, Vương thị dẫn rời đi, không nói thêm một lời. Mặc dù Lục La đã bị xử lý, nhưng rõ ràng sự việc vẫn còn nhiều điều nghi vẫn, Vương thị hoàn toàn hiểu rõ. Lúc này, bảo bà đi hoà nhã với người có thể chính là người giật dây hãm hại con gái, bà không làm được. Hơn nữa, người này lại còn chính là người bà dốc lòng chăm sóc!
Ngay khi người của Vương thị rút lui, toàn bộ Lan Hương viện lập tức chìm vào yên lặng, thậm chí còn có chút tiêu điều. Lạc Vân Y ngồi trong viện cười lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT