Lúc được Cố Từ bế trở lại giường, tôi đã mơ mơ màng màng, đầu óc phiêu lãng khắp nơi.

Hôm đó sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Cố Từ quyết định cùng tôi bỏ trốn.

Chúng tôi sửa nguyện vọng, cùng đến một thành phố ven biển phía Nam.

Cố Từ muốn tự khởi nghiệp. Nhưng chẳng bao lâu, anh phát hiện mọi con đường của mình đều bị chặn lại.

Chúng tôi đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng có thể che trời của nhà họ Cố.

Một con chim non chưa mọc đủ lông cánh bị mắc kẹt trong khu rừng sương mù, đừng nói đến chuyện khởi nghiệp mở công ty, ngay cả muốn bày quầy bán hàng ven đường cũng không có cửa.

Những năm đó, học phí và sinh hoạt phí của cả hai đều do tôi vẽ tranh kiếm tiền, cuộc sống vô cùng túng thiếu, mỗi đồng tiền đều phải tính toán cẩn thận, chắt bóp từng chút một.

Vài ngày trước Tết, tiền nhuận bút vẫn chưa được gửi đến, chúng tôi không trả nổi tiền thuê nhà, bị đuổi ra ngoài, phải lang thang trên phố trong đêm đông giá lạnh.

Cố Từ vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ định xin cho tôi một cốc nước nóng, nhưng khi quay lại thì phát hiện tôi đang bị mấy gã đàn ông ngồi uống rượu chơi bài trước cửa quấy rối.

Anh suýt chút nữa đập vỡ đầu người ta.

Chủ cửa hàng tức giận ném cái đồ khui nắp chai trong tay về phía Cố Từ, vừa chửi vừa mắng anh là kẻ vong ân bội nghĩa, gây rối buôn bán của ông ta.

Cố Từ không tránh né, mặc cho cái khui nắp cắm thẳng vào xương chân mày.

Anh nhắm mắt đứng im tại chỗ một lúc, rồi lặng lẽ nắm tay tôi rời đi.

Đi rất xa, Cố Từ mới dừng lại, lúc ấy mới sực nhớ ra trong tay kia vẫn đang nắm chặt chiếc cốc nước. Nắp cốc đã để quên trong cửa hàng, bên trong là nửa cốc nước gần như đã nguội lạnh.

Tết năm đó, tôi và Cố Từ cứ thế lang thang bên ngoài, cầm cự bảy ngày nhờ vào số tiền cuối cùng còn lại – ba mươi sáu tệ.

Mãi đến ngày chúng tôi gần như rơi vào đường cùng, tiền nhuận bút bị chậm cuối cùng cũng được chuyển tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play