Chúng tôi thuê lại một căn tầng hầm khác, rộng hai mươi bảy mét vuông, không đón được chút ánh nắng nào, suốt ngày ẩm thấp và tối tăm.
Nhưng thật sự rất rẻ, và chúng tôi chỉ có thể thuê nổi nơi như vậy.
Một lần, sau khi Cố Từ ra ngoài, tôi lén đi theo anh.
Anh đi rất lâu, tìm đến một con phố bán đồ ăn vặt khác, đến từng cửa hàng một cúi đầu khẩn cầu chủ quán cho anh một công việc.
Đúng như tôi đoán, Cố Từ hết lần này đến lần khác bị người ta thiếu kiên nhẫn đẩy ra ngoài.
Anh đứng yên một lúc ở đầu phố, rồi giả vờ như không có chuyện gì, quay người đi về, đến khu chợ mà anh hay lui tới, thành thạo chọn rau còn sót lại lúc chiều, sau đó vì muốn lược bớt phần gốc rau trước khi cân mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với ông chú bán rau.
Khi đó tôi đứng cách đó mười mét, ẩn mình trong bóng tối, cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một tội nhân.
Những vết mốc trên tường và đám lá rau úa ở chợ kia mới là phần đời thuộc về tôi, chứ không phải của Cố Từ.
Anh vốn dĩ là ánh trăng được muôn vàn vì sao vây quanh, vậy mà giờ đây lại vì tôi mà ngã nhào, vì một cốc nước nóng, vì vài hào tiền rau mà phải cúi người tranh cãi.
Mà một tình yêu sâu nặng và nặng nghĩa như vậy, dù có vắt óc suy nghĩ, tôi cũng chẳng tìm ra nổi lý do nào đủ để mình xứng đáng có được.
Tối hôm đó, khi vừa về đến nhà, tôi liền đề nghị chia tay với Cố Từ.
“Em thấy anh nghèo quá nên chán rồi phải không?” – anh hỏi.
Tôi mỉm cười, nói: “Đúng vậy.”
“Đồ nói dối.” – Cố Từ cười khẩy, mắt đỏ hoe, từng chữ từng chữ như gằn ra từ cổ họng: “Cho dù anh có đi nhặt ve chai, cả đời này em cũng chỉ được bước sau anh, giẫm lên những cái thùng rỗng!”
Anh bóp chặt eo tôi, cúi đầu cắn mạnh vào môi tôi.
“Chia tay? Em đừng có mơ!”
Trước đây tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao nhà họ Cố không cắt đứt cả nguồn thu nhập của tôi, như vậy chẳng phải chỉ cần dồn đến bước đường cùng, chúng tôi sẽ buộc phải cúi đầu quay về Bắc Kinh sao?
Cho đến khoảnh khắc này, tôi mới chợt hiểu.
Tôi biết Cố Từ cứng đầu đến thế nào.
Và nhà họ Cố cũng biết.
Cho nên họ không thẳng tay triệt đường sống của chúng tôi.
Họ muốn chúng tôi vật lộn trong thế tục, rơi rớt trong bùn lầy, bị đời mài mòn.
Rồi từng chút từng chút, làm hao mòn tình yêu mong manh thuở thiếu thời ấy.