Khi làn da chạm vào nhau, lúc đó tôi mới chợt nhận ra trên người anh vẫn còn vương mùi khói thuốc.
Tôi nhớ lại năm lớp 11, lúc Cố Từ vừa mới định học hút thuốc thì bị tôi vô tình bắt gặp.
Anh phản ứng cực nhanh.
Nhét điếu thuốc và bật lửa vào tay Tống Tử Xuyên.
“Của Tống Tử Xuyên đấy! Cậu ta nhờ anh cầm hộ.”
Rồi mặc kệ gương mặt cạn lời của Tống Tử Xuyên, anh kéo tôi vào cầu thang, khẽ giọng dỗ dành.
“An Hứa, anh theo đuổi em suốt một năm rồi.”
“Bao giờ em mới chịu làm bạn gái anh đây?”
Có lẽ vì những năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cậu thiếu gia từng ngông nghênh, tự do ấy, rốt cuộc cũng bị mây mù phủ đầy trên vai.
Một tháng trước, bà nội của Cố Từ qua đời. Bà từng là một nhà ngoại giao nổi tiếng, là người mà Cố Từ kính trọng nhất, cũng là vị trưởng bối duy nhất trong nhà họ Cố đối xử dịu dàng với tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ, vào mùa hè sau kỳ thi đại học năm ấy, khi Cố Từ mười chín tuổi nắm tay tôi trở về nhà, ánh mắt mà cha anh nhìn tôi—
Giống như đang nhìn một con chuột to gan chui ra từ cống rãnh.
Mẹ anh và cô ruột của anh ngồi bên cạnh vừa uống trà vừa trò chuyện, họ không buông lời cay độc với tôi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói với tôi một câu nào, thậm chí không hề liếc mắt nhìn lấy một lần.
Họ rất hiểu thế nào mới là cách làm tổn thương người khác sâu nhất.
Nhưng thật ra tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhà họ Cố quyền thế hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Nếu không nhờ có Cố Từ, cả đời này tôi chỉ có thể nhìn thấy những nhân vật vừa thần bí vừa quyền lực ấy qua các trang nhất của từng chuyên mục báo chí.
Cố Từ là con một, là người thừa kế mà nhà họ Cố dốc lòng bồi dưỡng.
Khi tôi gặp anh hồi cấp ba, chẳng qua chỉ là giai đoạn anh đang mâu thuẫn với gia đình, cố ý sống buông thả, gây chuyện khắp nơi.
Nhưng cho dù là Cố Từ của khi đó, cũng không phải người mà tôi có thể mơ tưởng đến.
Chiều hôm ấy, anh đã nhẫn nhịn cả buổi, cho đến khi thấy bàn ăn không có phần của tôi, anh đột nhiên hất tung cả bàn tiệc, thức ăn và chén đĩa rơi vãi khắp nơi, rồi kéo tôi đi thẳng.