Đêm đó mưa như trút nước, nước mưa rơi xuống cuồn cuộn, mang theo một loại cảm giác quyết tử phá rồi lập.
Ánh sáng của tia chớp bị rèm cửa che khuất, nhưng lại lặng lẽ nhảy lên từ đáy mắt Hạc Toại, đôi mắt anh nhìn Chu Niệm rõ ràng là có sự dịu dàng xen lẫn cầu khẩn, anh nói: "Niệm Niệm, bắt đầu vẽ lại nhé."
Giọng điệu đó, như thể cô không vẽ nữa là một điều hối tiếc lớn trong đời.
Muôn màu lấp lánh rơi vào mắt, nhưng không thể pha trộn được cảm xúc phức tạp của Chu Niệm, cô nhìn chằm chằm vào dụng cụ vẽ chất đầy cả bàn trà lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng:
"Lâu rồi tôi không vẽ."
Nói chính xác thì Chu Niệm đã không vẽ bốn năm rồi, trong khoảng thời gian đó, cô từng đùa nghịch dạy một cô bé tên Tiểu Chiêu ở Trung tâm Sức khỏe tinh thần Kinh Phật vẽ một chút, vẫn là dùng bút sáp màu.
Trước đây, cô dùng đủ loại bút vẽ đủ loại tranh, tranh chì, tranh màu nước, tranh sơn dầu, tranh quốc họa, giấy vẽ qua tay cô nhiều vô số kể, cảm hứng như suối nguồn bất tận tuôn trào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT