Chờ chúng đi xa, Giang Nam Nam kéo tay áo tôi, nhỏ giọng nói:

“Cậu không nên nói rằng mình không có hệ thống đâu, dù có nói dối cũng tốt hơn.”

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

Giang Nam Nam thở dài, giọng có chút chua chát:

“Lớp 12A1 không còn là một lớp học nữa, mà giống như một vương quốc, khả năng càng mạnh thì quyền lực càng lớn."

“Những hệ thống vô dụng như của tớ chỉ có thể xếp hạng thấp, bị người khác ức hiếp.”

Lúc này, tôi mới biết được rằng Giang Nam Nam bị đánh không phải vì ăn cắp, mà là vì cô ấy cố gắng giải thích mình không phải thủ phạm.

Kết quả, lời giải thích ấy chỉ khiến cô ấy bị đánh tàn nhẫn hơn.

“Tớ có thể hỏi… cậu là hệ thống gì không?”
Tôi nghiêm túc hỏi.

“Hệ thống trị liệu.”

“Mỗi khi bị thương, vết thương của tớ sẽ nhanh chóng hồi phục.”

Nói xong, Giang Nam Nam xé miếng băng cá nhân trên mặt ra, vết thương trước đó đã đóng vảy.

Cô ấy tiếp tục giải thích về tình hình trong lớp.

Ban đầu lớp 12A1 có 30 người.

Hoa khôi lớp đã ràng buộc với Hệ thống Vạn Người Mê, số hiệu 12, mức độ ghen tị càng cao thì càng xinh đẹp.

Học bá đã ràng buộc với Hệ thống Bù Điểm, số hiệu 7, mất đi bạn bè sẽ được bù điểm.

Lớp trưởng đã ràng buộc với Hệ thống Uy Danh, số hiệu 5, chỉ cần giữ vững vị trí lớp trưởng thì có thể nhận được mười tỷ tiền thưởng.

Còn nữ sinh bạo lực đã ràng buộc với Hệ thống Chiến Lực, số hiệu 2.

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra, kéo tôi vào nhóm chat của lớp.

Vừa vào nhóm, tôi bị cấm phát ngôn ngay lập tức.

“Những kẻ có số hiệu thấp không có tư cách lên tiếng.”

Giang Nam Nam gượng gạo cười.

Vừa dứt lời, chuông báo vào học vang lên.

Ngay trước khi cả lớp đứng lên chào giáo viên, tôi vội nói một câu thật nhanh:

“Hệ thống của cậu rất hữu ích. Đừng tự ti.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play