Bên trong phòng thẩm vấn Phân cục Công an Khu Thiên Hoa, Giang Thành.

Từ lúc Trương Đào ra tự thú đến giờ, đã trôi qua khoảng năm tiếng đồng hồ.

Sau khi xác nhận thân phận của Trương Đào, toàn bộ cục cảnh sát vận hành hết tốc lực như một chiếc ô tô đủ mã lực, thề phải cạy ra toàn bộ sự thật từ miệng Trương Đào.

Sau đó quá trình lại thuận lợi đến mức khiến họ có cảm giác không chân thực.

Bản thân chuyện ra tự thú đã đủ huyền ảo rồi, quá trình thẩm vấn lại càng thuận lợi đến mức lộ ra vài phần nhàm chán.

Cả con người Trương Đào đều toát ra một cảm giác… không được thông minh cho lắm.

Kể từ khi hắn ta xuất hiện một cách khó hiểu ở cửa cục cảnh sát, cả người cứ như say rượu ba ngày, đâm sầm vào cửa chính một cách cứng nhắc, làm viên cảnh sát trực ban hôm đó giật mình, trong thoáng chốc tưởng là tận thế zombie vây thành.

Chưa nói đến viên cảnh sát đáng thương suýt bị kéo tụt quần, chỉ riêng hành vi dùng trán điên cuồng tấn công tài sản công của cục công an kia, đã khiến mọi người quyết định làm xét nghiệm máu và nước tiểu ngay lập tức.

Tôn Vân Hoa khoanh tay, tiếp tục vẻ mặt nhíu mày kẹp chết ruồi của mình: “Hỏi thế nào rồi?”

Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn lại kiểm tra lại nội dung biên bản một lượt, gật đầu nói: “Gần xong rồi ạ. Trương Đào đã khai báo chi tiết và thừa nhận 13 vụ án hắn gây ra trong tháng trước, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Không biết động cơ gây án,” viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn nói, “Mỗi khi hỏi đến cái này, hắn ta sẽ——”

Nói đến đây, một viên cảnh sát khác liền diễn tả ngay tại chỗ.

Anh ta dùng bút gõ gõ bàn, cao giọng hỏi: “Trương Đào, tại sao anh lại làm những việc này?”

Trương Đào như một vệt sáng rơi vào bóng tối, cả khuôn mặt tái nhợt, nhưng toàn thân lại thả lỏng dựa vào ghế thẩm vấn như trút hết sức lực, không rõ là căng thẳng hay thả lỏng.

Nghe vậy, hắn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đột nhiên trợn lớn, tròng trắng trên dưới đều thấy rõ mồn một.

“Tôi là——tôi là vì, tôi muốn tìm, không, tôi không muốn tìm, tìm tìm tìm——không đúng không phải không đúng, tôi muốn về——” Trương Đào đột nhiên làm ra tư thế giãy giụa tại chỗ, hắn vặn vẹo thân mình, nhưng không hề rời khỏi ghế thẩm vấn nửa phân, “Tôi muốn khai hết——thành thật, nói hết ra——nói nói nói ra——”

Viên cảnh sát thẩm vấn bất đắc dĩ nói: “Chính là như vậy đó. Xét nghiệm máu và nước tiểu cũng làm rồi, không có trúng độc thuốc tâm thần. Theo kết quả điều tra, cũng không có hồ sơ bệnh án tâm thần trước đây——”

Rắc.

Một tiếng vỡ vụn nhỏ vang lên.

Trương Đào trên ghế đột nhiên dừng lại mọi động tác và lời nói.

Trái ngược với sự yên tĩnh quỷ dị này là, mạch máu trên khắp mặt hắn đột nhiên sung huyết giãn nở, như mạng nhện dày đặc lan về phía thân mình.

Móng tay hắn bắt đầu dài ra một cách quỷ dị, tiếng gầm gừ không rõ ràng như dã thú rung lên từ sâu trong lồng ngực, một khối vật chất như quả bóng bay phát triển cực nhanh nhô ra khỏi cổ họng hắn, đè chặt tiếng gầm gừ trong cơ thể.

Tôn Vân Hoa nhất thời ngây người: “Lần nào hắn ta cũng thế này sao!?”

Viên cảnh sát quay đầu lại, lập tức hét lên kinh hãi: “Không phải! Hắn ta, hắn ta là——Người của đội y tế đâu rồi, hay là——”

Rầm!

Tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Cửa phòng thẩm vấn bị người ta một cước đá văng!

Còn chưa vào cục cảnh sát, máy thu thập điều phối Linh Diệu mang theo đã bắt đầu bíp bíp bíp nháy đèn đỏ, hiệu ứng âm thanh như Ultraman sắp hết năng lượng.

Cậu lẩm bẩm một câu sớm muộn gì cũng phải đổi thành BGM biến hình của Tiên Nữ Balala, dưới chân không dừng nửa bước, động tác gọn gàng đá văng cửa phòng, rút miếng điện cực của máy thu thập ra, vỗ lên trán Trương Đào một cái.

Trương Đào đang diễn màn biến hình kiểu Alien như bị nhấn nút tạm dừng, khối u phồng lên ở cổ họng đột ngột xẹp xuống, mạch máu sung huyết trên trán cũng nhanh chóng lặn đi.

Tất cả mọi người có mặt nhất thời không kiềm chế được mà trợn tròn mắt.

Lý Triều Triều từ từ há hốc miệng. Cậu chỉ chúi đầu ôn thi ba tháng không mấy khi động vào điện thoại, lẽ nào bây giờ đã bước vào thời đại linh khí hồi phục, quỷ dị giáng lâm trong truyền thuyết rồi sao?

“Xin lỗi mọi người,” ngay lúc mọi người trong cục cảnh sát đang hoài nghi nhân sinh , Trịnh Lương cười tủm tỉm vịn khung cửa, lục trong túi hồi lâu, lôi ra một tấm thẻ căn cước hơi nhàu nhĩ, “Vụ án này tiếp theo, sẽ do chúng tôi tiếp quản.”

Tôn Vân Hoa lúc này mới phản ứng lại: “Các người là——”

Trịnh Lương bình tĩnh mà không cho phép nghi ngờ cắt ngang lời ông: “Đội trưởng Tôn, tôi nghĩ chắc ông đã nhận được tin tức từ cấp trên rồi.”

“Tin tức gì?” Tôn Vân Hoa hít sâu một hơi, còn chưa kịp mở miệng chất vấn, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Nhìn số điện thoại, lòng ông chấn động, bắt máy.

Hiệu quả cách âm của điện thoại không tệ, mọi người không biết đầu dây bên kia nói gì. Nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc, Tôn Vân Hoa nặng nề bước tới, ông nhìn Trịnh Lương buộc tóc đuôi ngựa cao trước mặt, trầm giọng nói: “Vậy chuyện sau đó, làm phiền các vị rồi.”

“Không phiền, là chuyện trong phận sự thôi mà,” Trịnh Lương sờ cây kẹo mút trong túi, “Cũng do chúng tôi thiếu nhân lực, quy trình hơi chậm một chút, xin lỗi nhé.”

Theo lý mà nói, loại sự kiện bất thường rõ ràng liên quan đến Phản Tổ Giả này, lẽ ra đã phải do Cục Đặc Dị của họ ra tay từ lâu mới đúng.

Để loại tội phạm tình nghi này nhởn nhơ cả tháng trời, sau đó tự mình chạy đến cục công an tự thú, công tác thật sự là quá tắc trách rồi.

Trịnh Lương đưa mắt nhìn nhóm cảnh sát rời đi.

Dưới mắt trái cô có một ký hiệu ngôi sao năm cánh không rõ ràng lắm, lúc này hơi sáng lên một thoáng, rồi lại tắt ngấm ngay tức khắc, như đèn neon tiếp xúc không ổn định.

“Thế nào?” Trịnh Lương bóc một cây kẹo mút nhét vào miệng, chậm rãi nghển cổ qua.

Màn hình máy thu thập điều phối loè loẹt một mảng, những đường nét lộn xộn đan xen với các ký hiệu xem không hiểu. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô nhớ lại nỗi sợ hãi từng bị Toán cao cấp chi phối.

Linh Diệu thành thạo lôi ra một chiếc máy vi tính mini, liên kết dữ liệu của máy thu thập điều phối qua đó.

Sau một loạt thao tác xem cũng không hiểu, học cũng không xong, những đường nét và ký hiệu lộn xộn kia dần dần được quy nạp rõ ràng lại.

Cuối cùng, một dải màu đỏ tươi nổi bật hẳn lên trên màn hình máy tính.

Linh Diệu nói: “Trong dự liệu thôi, chỉ là cấp D. Độ hỗn loạn ba… không, kỳ bốn rồi. Cấp D kỳ bốn, năng lực không tính là mạnh. Có lẽ là phản tổ thành Dị tộc đặc thù nào đó, hoặc là hai loại huyết mạch Dị tộc hỗn hợp xung đột lẫn nhau. Cụ thể phải đợi kết quả xét nghiệm mẫu máu.”

Trịnh Lương “Ồ” một tiếng, đánh giá Phản Tổ Giả đã rơi vào hôn mê trước mặt: “Tôi vừa lật xem chiến công hiển hách tháng trước của người này… Quào, cậu nói xem rốt cuộc là loại Dị tộc nào lại như vậy, trước đây cũng chưa từng thấy huyết mạch Dị tộc nào ảnh hưởng đến não lớn như thế cả?”

“Đó là do cô kiến thức quá nông cạn,” Linh Diệu hơi lơ đãng , “Sau khi phản tổ, thần trí tinh thần đại biến nhiều lắm, một tên đầu óc không tốt cỏn con thì nhằm nhò gì, chỉ là…”

Trịnh Lương: “Chỉ là cái gì?”

Linh Diệu trầm tư: “Cô không thấy kỳ lạ sao?”

“Ý cậu là phương diện nào?” Trịnh Lương thành khẩn nói, “Nếu nói là người này thì tôi thấy chỗ nào cũng kỳ lạ cả.”

“Nếu nói hành động kỳ lạ tháng trước của hắn có thể giải thích là do tinh thần không ổn định sau khi phản tổ, vậy tại sao hắn lại đột nhiên đến tự thú?”

Trịnh Lương cố gắng giải thích: “Có lẽ là vật cực tất phản (mọi việc đến cực điểm sẽ đảo ngược)? Điên đến một mức độ nhất định rồi thì bình thường lại?”

Linh Diệu nhíu mày xem lướt qua đoạn ghi hình từ lúc Trương Đào tự thú đến lúc thẩm vấn: “Tôi luôn cảm thấy hắn giống như bị người khác điều khiển vậy.”

Cậu tạm dừng đoạn ghi hình, chỉ vào đồng tử ánh lên màu xanh lam thăm thẳm của Trương Đào, rồi lại vạch mắt hắn bây giờ ra để so sánh.

“Cô xem, cái dáng vẻ mắt đờ đẫn, ánh nhìn vô hồn, trong mắt còn có ánh xanh lam này, có phải đặc biệt giống bị điều khiển không?” Linh Diệu nghiêm túc nói, “Bây giờ trong đồng tử hắn đã không còn ánh xanh lam nữa rồi. Tôi nghi ngờ, người điều khiển hắn có lẽ biết chúng ta đến, sau đó đã giải trừ điều khiển.”

Đồng hồ treo tường từ từ lướt qua mười hai giờ.

Trịnh Lương sắp xếp lại mạch suy nghĩ: “Ý cậu là, có một Lôi Phong sống làm việc tốt không cần nêu tên đã điều khiển một tên Phản Tổ Giả có tiền án khiến hắn đến cục cảnh sát tự thú?”

Linh Diệu cảm thấy câu tổng kết này nghe không ổn lắm, nhưng lại không nói ra được không ổn ở đâu, vẫn miễn cưỡng gật đầu.

“Khoan nói đến nguyên nhân đằng sau chuyện này,” Trịnh Lương chỉ vào màn hình máy tính, “Vậy cậu có dò thấy bất kỳ năng lượng tồn dư nào không?”

“Bất kể Lôi Phong sống kia là Phản Tổ Giả hay Dị năng giả, chỉ cần ra tay là sẽ để lại dấu vết,” cô chỉ vào dải màu đỏ đơn độc trên màn hình, “Dải dò năng lượng này của cậu sạch sẽ y như đời sống tình cảm của cậu vậy, làm sao mà nói xuông được chứ?”

“Đời sống tình cảm của tôi thì sao? Tôi——” Linh Diệu cảm thấy đầu gối nhói đau , “Dải này đại diện cho biến động năng lượng phản tổ của Trương Đào, mà không dò thấy cái khác, nói không chừng——”

“Bộ phận R&D mới nâng cấp sản phẩm của họ rồi. Cái cậu đang cầm là thế hệ mới nhất, độ đặc hiệu xét nghiệm 99%, độ nhạy 99%. Nghe nói lý do không duyệt được 100% là vì viết 100% đó.”

Linh Diệu nghẹn lời, xì hơi như quả bóng bay bị chọc thủng.

“Thôi được rồi, tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi, cô cứ coi như là giác quan thứ sáu của nhân viên nghiên cứu khoa học đi.”

Cậu không đào sâu vấn đề này nữa, gọn gàng đóng gói máy vi tính mini và máy thu thập điều phối, đang định gửi tin nhắn cho Bộ Hậu cần, lại nghĩ đến điều gì đó, ngón tay khựng lại.

“Trước đây Lục ca có phải từng nói, bộ trưởng Bộ Hậu cần mới đến có thành kiến rất sâu sắc với Phản Tổ Giả không?” Linh Diệu cân nhắc dùng từ, “Nếu có loại [Phản Tổ Giả] tinh thần bất thường có thể không tự lo liệu được cuộc sống thế này, hay là đừng để họ đến xử lý hậu quả?”

Trịnh Lương khoanh tay, đánh giá tình hình tiếp theo của Trương Đào: “Hình như là vậy. Hay là cậu gọi điện thoại cho Lục ca hỏi xem?”

Linh Diệu liếc nhìn thời gian: “Không hay lắm đâu, đã sang ngày hôm sau rồi.”

“Ngay vừa rồi, anh thợ cắt tóc Tiểu Thác mới đến ở khu giải trí nhân viên tầng mười hai nhắn tin cho tôi, hỏi tôi xem Đội trưởng Lục Lê của chúng ta có sở thích đặc biệt không muốn người khác biết nào không.” Trịnh Lương giọng điệu lạnh nhạt.

“Nếu cậu gọi điện bây giờ, nói không chừng có thể cứu vớt một anh thợ Tony* sắp sụp đổ đấy.”

(*Cách người TQ chỉ các thợ cắt tóc bên đó)

Linh Diệu: “…”

*

Mười hai giờ mười phút đêm khuya.

Tòa nhà Chi cục Giang Thành của Cục Đặc Dị tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố. Bề ngoài trông như một tòa nhà văn phòng bình thường, thậm chí có chút giản dị.

Tầng mười hai là một trong số ít những tầng lầu bình thường của tòa nhà này. Nơi đây không có vũ khí nguy hiểm cao bất cẩn một cái là làm nổ tung cả tòa nhà, không có người sếp tính tình cực kỳ bất ổn, không có bàn ghế bị người ta đột nhiên vung lên ném bay.

Đây là khu giải trí cho nhân viên.

Từ quán cà phê đến tiệm cắt tóc, phòng mát xa chân đến phòng game, muốn gì có đó.

Lục Lê với mái tóc ngắn hơi ẩm dựa vào ghế cắt tóc bằng da thật, bên cạnh là đủ loại tập san kiểu tóc chất thành một ngọn núi nhỏ. Vẻ mặt anh nghiêm túc như đang xem xét văn kiện trọng đại nào đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi lật đến trang cuối cùng.

“Không ổn lắm,” Lục Lê gấp tập san trong tay lại, “Còn cái khác không?”

Thor Ni sau lưng gào thét trong lòng, nở một nụ cười nói: “Xin lỗi Đội trưởng Lục, đây đã là cuốn cuối cùng của chúng tôi rồi ạ.”

Lục Lê trông khá thất vọng: “Kinh phí không đủ à?”

Thor Ni liếc nhìn hàng chục cuốn tập san kiểu tóc chất đống bên cạnh, nghẹn ngào một lát mới nói: “Ngài gần như đã xem hết tất cả các tập san rồi… Nếu thật sự không có kiểu nào ưng ý, hay là ngài mô tả hiệu quả mình muốn đạt được, xem thử có thể dựa theo mô tả thiết kế một kiểu tóc mới không?”

Lục Lê trầm ngâm một lát: “Đầu tiên, phải đẹp trai.”

Thor Ni: “…?”

“Tốt nhất là có cảm giác tràn đầy thanh xuân ấy, học sinh cậu biết không? Chính là kiểu sân trường cấp ba đó, mang theo chút hơi thở học thức.”

Lục Lê cũng không biết đã chìm vào hồi ức gì: “Đã đọc tiểu thuyết chưa? Cái loại ánh trăng sáng trong tiểu thuyết ấy——ừm, hay nói cách khác là cảm giác về đối tượng mối tình đầu, nhìn một cái là sẽ đỏ mặt tim đập, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng cuối cùng, lén lút đùa giỡn dưới chỗ ngồi——”

Thor Ni: “…”

Thor Ni thầm nghĩ, anh không nên đến ứng tuyển làm thợ cắt tóc ở đây mới phải, dù lương quả thực cao, phúc lợi cũng rất tốt, lễ tết còn được đi du lịch bằng công quỹ——Thôi được rồi, nể tình mấy điểm này, anh vẫn có thể nhịn thêm chút nữa.

“Đu đu lu lu đu lu lu——”

Tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang bài mô tả dài dòng vừa mới bắt đầu của Lục Lê.

Anh khá tiếc nuối dừng lời, lười biếng “alô” một tiếng.

Đầu dây bên kia, Linh Diệu ngắn gọn súc tích thuật lại sự việc xảy ra tối nay một lượt, cuối cùng hỏi: “Theo suy đoán của tôi, dù sau này huyết mạch phản tổ của Trương Đào ổn định lại, tinh thần của hắn có lẽ cũng không hồi phục được như trạng thái ban đầu…”

Lục Lê tỏ ra quen thuộc với loại chuyện này như thể chẳng có gì lạ: “Hắn còn người nhà không?”

Linh Diệu: “Bố mẹ đều mất rồi, còn một cô em gái vừa vào đại học.”

“Đưa hắn đến Bộ Y tế, trước tiên để bên đó xem xem tối đa có thể hồi phục đến mức độ nào. Nếu trạng thái tinh thần cứ mãi như vậy, thì sắp xếp vào khu thu nhận mới mở bên đó,” Lục Lê nghịch kéo cắt tóc trên bàn, “Giải quyết tốt hậu quả cho người nhà, sau đó hỗ trợ một phần kinh tế . Tuy phần này trước đây đều do Bộ Hậu cần phụ trách, nhưng tôi nghĩ không phức tạp đâu.”

Linh Diệu đáp: “Vâng!”

“Nếu thật sự không biết làm thế nào, với năng lực của cậu, hack vào mạng của Bộ Hậu cần không thành vấn đề, copy ít tài liệu xuống học là được.” Lục Lê nhẹ nhàng nói.

Linh Diệu: “…”

Cất điện thoại, Lục Lê đặt kéo cắt tóc xuống dưới ánh mắt đau lòng của Thor Ni, đứng dậy.

Anh cao đủ một mét chín, vừa đứng dậy liền mang theo ba phần cảm giác áp bức. Quần áo toàn màu đen từ đầu đến chân, nhìn từ xa như một bức tượng được chế tác tỉ mỉ.

Dung mạo cực tốt, mày mắt mang một cảm giác sắc bén đặc biệt. Lúc không nói chuyện, như một con dã thú chọn người để nuốt chửng.

Tim Thor Ni bất giác nhảy lên một cái, nhưng giây tiếp theo, người trước mặt liền lười biếng vỗ vai anh: “Đêm hôm khuya khoắt, vất vả cho cậu rồi.”

Thor Ni thầm nghĩ, không vất vả, mệnh khổ.

Anh đương nhiên không dám nói ra, theo phản xạ nói: “Vậy tóc này——”

Khoảnh khắc lời nói ra khỏi miệng anh liền hối hận, chỉ sợ vị này lại bắt đầu bài tản văn hồi ức dài dòng về kiểu tóc.

“Không sao, tôi lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu ấy vẫn thích vẻ đẹp tự nhiên giản dị không tô vẽ của tôi hơn.” Lục Lê dường như nhớ tới điều gì, trong nụ cười lại mang mấy phần chân thật.

Cậu ấy? Ai? Vẻ đẹp tự nhiên giản dị không tô vẽ gì?

Dưới ánh mắt mờ mịt của Thor Ni, Lục Lê tiện tay rút một cuốn tập san kiểu tóc trong đống bên cạnh rồi rời đi.

*

Quá trình chờ đợi thật là dày vò.

Nhất là trong tình huống không dám tùy tiện nói chuyện, không dám tùy tiện ngân nga, không dám tùy tiện dùng đuôi lớn để tránh đập vỡ sàn nhà, thời gian lại càng trôi qua chậm một cách lạ thường.

Sau khi tiễn vị tội phạm truy nã kỳ quặc này đi, Kỳ Tri Thần buồn chán muốn chết liên tục thử nghiệm năng lực khống thủy của mình.

Dùng lâu rồi thấy cũng thường thôi, dù sao không gian có hạn, nếu có thể xuống biển mới thực sự phát huy được năng lực của người cá.

Kỳ Tri Thần buồn chán còn thử dùng ống nghiệm nhỏ hứng một ít máu người cá, trong lúc đó còn đau lòng làm hỏng một con dao nhỏ.

Da người cá quá mức bền chắc, cuối cùng phải dùng móng tay của chính mình rạch ngón tay mình mới hứng được mấy giọt máu màu xanh lam thăm thẳm.

Máu này trông như kim loại dạng lỏng, nghe nói có độc tính cực mạnh, được Kỳ Tri Thần cẩn thận cất đi.

Nghiên cứu xong thân thể người cá, cậu lại nằm trên giường thả lỏng đầu óc một lát.

Tấm ván giường bị đuôi cá đập thủng lỗ lớn được cậu nhét ít đồ vào, sửa chữa đơn giản một chút, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu sắp sập.

Thời gian không nhanh không chậm tiến về mười hai giờ.

Kỳ Tri Thần giơ mu bàn tay lên, ngưng thần tĩnh khí. Bốn ô vuông nhỏ viền vàng thường ngày phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn ẩn mình đi, giờ đây theo ý niệm của cậu từ từ hiện ra.

Đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc chạy, thời gian từng phút từng giây trôi qua. Khi viền vàng của ô vuông nhỏ cuối cùng từ từ bò đến điểm cuối, Kỳ Tri Thần cũng không nhịn được nín thở.

Một cảm giác nóng rát nhẹ tỏa ra từ mu bàn tay.

Trong ba ô vuông nhỏ đầu tiên, mật mã 419 đại diện cho chủng tộc người cá từ từ hiện ra.

Giây tiếp theo đủ loại con số lướt qua nhanh chóng, cho đến khi biến thành hoa văn mơ hồ không rõ, còn ô vuông cuối cùng thì đang cố gắng phát sáng, dụ dỗ Kỳ Tri Thần nhấn xuống.

Cậu thăm dò chạm vào một ô vuông trong đó, chỉ thấy những con số đang dao động cực nhanh bên trong từ từ dừng lại, biến đổi theo sự điều chỉnh của ngón tay Kỳ Tri Thần.

Mãi đến lúc này, Kỳ Tri Thần mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Giống như cậu suy đoán, khóa mật mã này quả thực là một ngày dùng một lần. Còn về việc muốn biến về thành người cần dùng mật mã gì… cậu suy nghĩ một chút, quyết định áp dụng logic của các khóa mật mã thông thường khác vào.

Nếu nói con người là chủng tộc nguyên thủy chân chính của cậu, vậy thì hẳn là mật mã ban đầu. Nói chung mật mã ban đầu này không phải 999 thì là 000, hoặc kiểu 123, 321.

Kỳ Tri Thần nghiêm túc cẩn thận cân nhắc một lát, quyết định ra tay với 000.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu điều khiển khóa mật mã kỳ lạ này trong trạng thái tỉnh táo. Lần trước say đến bất tỉnh nhân sự, đầu óc như hồ dán, hoàn toàn không có chút cảm giác thực tế nào.

Mà giờ khắc này, cậu hơi mở to mắt, ngón tay từ từ xoay ô vuông đầu tiên đến số 0.

Khoảnh khắc cậu buông tay, số 0 liền cố định ở đó.

Kỳ Tri Thần gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Nhưng trông cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tay không hề run lấy một cái, vững vàng xoay hai ô còn lại đến số 0, sau đó nhẹ nhàng chạm vào ô thứ tư.

Soạt.

Cảm giác nóng rát mà lại kỳ lạ.

Giống như lần đầu tiên, Kỳ Tri Thần chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác như bị điện giật bò từ tứ chi trăm cốt lên đại não. Cậu ngã mạnh xuống giường, giây phút cuối cùng chỉ nhớ cố gắng nhẹ nhàng đặt phẳng cái đuôi dài của mình, để tránh lại đập ra một cái hố lớn nữa.

Trước mắt một vùng ánh sáng vàng thật lâu không tan. Khó khăn lắm mới nhìn rõ được chút đồ vật, còn chưa kịp tập trung tầm nhìn, cậu đã kinh ngạc vui mừng phát hiện mình có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân.

Kỳ Tri Thần không thể chờ đợi cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy đuôi cá của mình đã biến thành hai chân.

Cậu cử động tứ chi, sờ sờ đầu và xương cụt, không phát hiện bất kỳ bộ phận nào thừa ra.

Wow, lẽ nào cuối cùng cậu cũng "Âu" được một lần——

Sự phấn khích còn chưa kéo dài một giây, tầm nhìn đột nhiên bắt đầu hạ thấp.

Chiếc gối ban đầu phóng to, phóng to, rồi lại phóng to trước mắt, biến thành một chiếc giường rộng lớn.

Chiếc chăn hè mỏng nhẹ ban đầu biến thành gánh nặng trầm trọng.

Ngay cả chiếc giường đơn nhỏ mà cậu từng chê bai, giờ đây đã biến thành chiếc giường lớn sang trọng khổng lồ trong truyền thuyết “Tổng tài tỉnh dậy trên chiếc giường lớn bốn trăm mét vuông của mình”.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người cá vốn đang tủi thân kéo theo cái đuôi dài, liền hóa thành một vật nhỏ bằng nửa lòng bàn tay trên giường. Vật nhỏ còn vừa hay ngã ngồi vào cái hố do đuôi đập ra trước đó, yếu đuối, đáng thương lại vô tội.

Kỳ Tri Thần: “…”

Kỳ Tri Thần chết lặng tại chỗ.

Cậu đây là biến thành cái thứ quái quỷ gì vậy?

Thứ tự mật mã này lẽ nào là xếp theo chiều cao sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play