Kể tỉ mỉ tội ác của Trương Đào, còn nhiều hơn mấy loại kể trên.
Chỉ là mấy loại trên quá kỳ quặc, gây ra tranh luận sôi nổi trên mạng. Kỳ Tri Thần cũng lướt thấy rất nhiều bài đăng thảo luận, xem qua mấy cái, cảm thấy vô cùng chấn động.
Một số việc trong đó gây ra tổn thất không hề nhỏ, các loại tội ác đủ loại cộng lại, mức án chắc chắn không thấp.
Cục cảnh sát Giang Thành điều tra cả tháng trời, điều tra đến sắp hói cả đầu.
Thật ra thân phận của kẻ tình nghi đã sớm rõ ràng——lúc đầu khi Trương Đào xông vào phòng thí nghiệm dùng tay mình làm ô nhiễm đĩa nuôi cấy tế bào, đã bị một đàn chị tức giận đuổi theo dí sát mặt chụp mấy tấm ảnh độ nét cao.
Nhưng hơn hai mươi ngày đã trôi qua, hành tung của người này lại cực kỳ quỷ dị. Bình thường thì bốc hơi khỏi nhân gian , lúc cần thiết lại xuất hiện một cách kỳ lạ tại hiện trường vụ án, hoàn mỹ né tránh được mỗi một lần truy bắt.
Theo lý mà nói, hiện nay công nghệ cao phát triển như vậy, Giang Thành là thành phố hạng nhất phồn hoa, đường lớn ngõ nhỏ đầy camera, thân phận cũng đã xác định, không có lý nào lại không tìm được người.
Nhưng sự thật là, trong vòng một tháng này, Trương Đào vẫn tiếp tục gây án lẻ tẻ.
Nhất thời người người hoang mang, sinh viên khối khoa học tự nhiên và kỹ thuật làm thí nghiệm sợ mình là người tiếp theo bị hạ độc thủ, hận không thể ngủ luôn trong phòng thí nghiệm.
Kỳ Tri Thần với vẻ mặt phức tạp đặt điện thoại xuống.
Hảo gia hỏa, gặp phải trường hợp xác suất thấp bị tiếng hát bắt giữ thế này, hóa ra không phải do vận may của cậu bùng nổ, mà là người bị bắt giữ này, không khéo tinh thần có vấn đề rất lớn.
Hơn nữa——
Kỳ Tri Thần hơi nhíu mày, khoanh tay đánh giá tên tội phạm bị truy nã này.
Người trước mắt này gương mặt bình thường, dáng người có thể nói là hơi gầy gò, đôi mắt tối tăm vô hồn, mống mắt bị ánh sáng xanh lam thăm thẳm chiếm giữ——đây là biểu tượng bị người cá khống chế.
Quần áo trên người hắn lại khá là cầu kỳ, trên mặc áo ghi lê, áo khoác da, dưới mặc quần jean lót nỉ, đủ để giữa mùa hè nóng nực này ủ ra một thân rôm sảy.
Một chiếc túi vải bạt màu xanh quân đội đeo một bên, khóa kéo miệng túi không kéo chặt, để lộ ra——hai quả sầu riêng lớn tròn trịa.
Kỳ Tri Thần: “…”
Cậu đóng cửa lại, cạn lời dựa vào ghế nước của mình, suy nghĩ xem tiếp theo phải làm sao.
Mà người đàn ông trước mặt, sau một thoáng mờ mịt, loạng choạng đứng thẳng người dậy, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Tôi đến rồi… tôi tìm thấy rồi… tôi đến rồi! Tôi——”
Hắn tiến về phía trước hai bước, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Kỳ Tri Thần.
Kỳ Tri Thần dùng dòng nước chặn Trương Đào ở khu vực nhỏ trải thảm trước cửa chính. Để tránh hiểu lầm người tốt nào, cậu hỏi: “Anh tên là gì?”
Trương Đào ngây ngốc đứng tại chỗ: “Trương Đào.”
Kỳ Tri Thần: “Hoa quả của Đại học Nông nghiệp thành phố A là do anh gặm à?”
Trương Đào: “Vâng.”
Kỳ Tri Thần: “Chuột bạch ở tòa nhà thí nghiệm bên cạnh là do anh bắt à?”
Trương Đào: “Vâng.”
Kỳ Tri Thần ôm trán: “Bắt đi đâu rồi?”
Cậu xem có thể cứu được mấy con không, cứu vớt luận văn tốt nghiệp của mấy người đáng thương nhỏ bé kia.
Trương Đào ngơ ngác: “Thả đi rồi.”
Kỳ Tri Thần: “…”
Kỳ Tri Thần khó khăn hỏi: “Anh là phần tử bảo vệ động vật cực đoan nào đó à?”
Trương Đào im lặng một lát.
Hắn ta có lẽ vốn dĩ tinh thần đã không bình thường lắm, sau khi bị tiếng hát của người cá bắt giữ, trạng thái tinh thần cả người càng thêm nguy cấp.
Câu hỏi của Kỳ Tri Thần dường như chạm phải dây thần kinh nhạy cảm nào đó của hắn. Hắn đột nhiên trở nên bồn chồn, xé loạn xạ hàng rào do dòng nước tạo ra trước mặt, nói năng không rõ ràng: “Tôi đã đến rồi, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, chuyện gì cũng có thể——”
Kỳ Tri Thần cảm thấy mình chắc không hỏi ra được gì nữa, người này có lẽ tinh thần vốn đã có chút bất thường.
Chuyện chuyên môn vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm thì hơn.
Nhưng trước khi giao nộp người này, cậu lại chuẩn bị thử nghiệm xem câu nói trong ký ức “con mồi bị bắt giữ sẽ làm bất cứ chuyện gì cho thợ săn” khi thực hiện rốt cuộc có thể đạt tới mức độ nào.
Kỳ Tri Thần hỏi: “Ý anh là… anh sẽ làm bất cứ chuyện gì?”
Trương Đào như con rối bị tháo dây cót, đột nhiên lại đứng im không động, ngây ngốc nói: “Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cho ngài.”
Dòng nước ánh lên chút ánh xanh lam cuộn một cuốn sách Toán cao cấp đến cho Kỳ Tri Thần. Cậu lật một trang trong đó, dí tới trước mặt Trương Đào: “Dòng thứ hai, bài đầu tiên, biết làm không?”
Trương Đào: “…”
Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt Trương Đào càng thêm đờ đẫn mấy phần.
Kỳ Tri Thần tiếc nuối lắc đầu, lật về trước mấy trang: “Vi tích phân đơn giản nhất, biết làm không?”
Trương Đào: “…”
Bàn tay Trương Đào đang chuẩn bị xé dòng nước lặng lẽ buông xuống.
Kỳ Tri Thần thở dài: “Thôi bỏ đi, làm bài đơn giản vậy. Phương trình bậc hai một ẩn biết không?”
Trương Đào: “…”
Kỳ Tri Thần vô cùng thất vọng.
Xem ra cái gọi là “làm bất cứ chuyện gì” này vẫn có phạm vi giới hạn nhất định.
Ví dụ như toán học, không biết chính là không biết.
Cậu không có ý định truy cứu mục đích đằng sau hành vi bất thường của người này. Đối với những chuyện không hứng thú, cậu trước nay không có tâm trạng rảnh rỗi đi đào sâu gốc rễ vấn đề .
Kỳ Tri Thần thờ ơ vẫy tay, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Bây giờ tôi chỉ có một việc cần anh làm.”
Lúc vận dụng sức mạnh người cá, màu xanh trong mắt cậu dần trầm xuống mấy phần, như màu của biển sâu.
“Đi tự thú đi.”
“Đến cục cảnh sát rồi, anh đã làm gì, tại sao lại làm vậy… thành thành thật thật khai ra hết đi.”
Buổi tối.
Phân cục Công an Khu Thiên Hoa, thành phố Giang Thành .
Giờ tan tầm theo quy định đã qua từ lâu, trong cục công an vẫn là một cảnh người đông như mắc cửi. Mùi mì gói quyện lẫn hương thơm của tương ớt Lão Can Ma. Cảnh sát thực tập mới đến Lý Triều Triều cúi đầu xoạt một miếng mì lớn, sau đó thỏa mãn cắn một miếng tỏi.
Trước mặt cậu, Đội trưởng đội hình sự Tôn Vân Hoa khoanh tay trước ngực, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trên bàn.
“Một tháng rồi,” Tôn Vân Hoa trầm giọng nói, “Từ lúc xác nhận thân phận hai mươi ngày trước đến hôm nay, chúng ta không những không bắt được Trương Đào, ngược lại còn để hắn ngay dưới mí mắt lại——lại——”
Có người bên cạnh nói tiếp: “Lại trộm mấy ổ chuột bạch, phá hoại mấy loại hạt giống mới ươm tạo, mấy hôm trước thậm chí còn… ờ, hình như đi cướp ngân hàng, nhưng chỉ cướp tiền xu——”
Sắc mặt Tôn Vân Hoa không tốt lắm: “Điều này đại diện cho cái gì?”
Một khoảng lặng, không ai nói gì.
Lý Triều Triều vừa húp một miếng mì, còn chưa kịp nuốt vào bụng, đã rơi vào tình thế khó xử “mọi người đều im lặng chỉ có mình đang húp mì”.
Cậu khó khăn cắn đứt sợi mì, chùi miệng, ném miếng tỏi ăn dở vào nước mì, cẩn thận giấu ly mì gói ra sau lưng.
Tôn Vân Hoa đột nhiên đập bàn: “Lý Triều Triều, cậu nói đi.”
Lý Triều Triều dè dặt nói: “Đại diện cho việc… ờ, hành vi của hắn vẫn như cũ ——không phải, ý tôi là, tuy hiện giờ không thể làm rõ động cơ của hắn, nhưng động cơ của hắn hình như vẫn không thay đổi——”
“Không thay đổi?” Tôn Vân Hoa cắt ngang lời ấp úng của Lý Triều Triều, ông đứng dậy, “Vụ án đầu tiên Trương Đào phạm phải, là lúc tham quan khuôn viên Đại học Nông nghiệp Giang Thành, hắn đã trèo tường vào một mẫu đất, phá hoại ba cây giống quý giá bên trong.”
Lý Triều Triều gật đầu như gà mổ thóc, cậu co người lại, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
“Vụ án thứ hai, hắn xông vào tòa nhà thí nghiệm động vật của Đại học Y khoa… Sau đó nữa, hắn đánh ngất bảo vệ đi tuần, trộm trái cây của siêu thị, còn vụ gần đây nhất——” Tôn Vân Hoa trầm giọng, “Hắn cướp ngân hàng.”
“Hắn đúng là chỉ cướp đi tiền xu, nhưng trong quá trình thực hiện vụ cướp, hắn đã dùng dao đâm vào bắp chân của một nhân viên ngân hàng. Hành vi của hắn trông thật sự hoang đường nực cười. Chúng ta tạm thời không đi sâu vào động cơ phạm tội của Trương Đào, chỉ xét riêng về hành vi của hắn——”
“Không ai có thể đảm bảo, lần sau, hắn có giết người hay không?” Tôn Vân Hoa cao giọng, “Trọn một tháng, thân phận người ta đã rõ ràng, còn ngày ngày gây án ở Giang Thành. Cả đội chúng ta nhiều người như vậy, đừng nói là bắt được hắn, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy rõ——!”
“Cốc cốc cốc——”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Người trong phòng lập tức thắt lòng, âm thầm cầu nguyện cho người đụng phải đội trưởng lúc đang nổi nóng này.
Tôn Vân Hoa không kiên nhẫn phất tay: “Vào!”
Cửa hé ra một khe, một cái đầu rụt rè thò vào: “Đội trưởng, bên ngoài có người đến, hơi kỳ lạ, người này anh ta, anh ta hình như nói là đến——”
Tôn Vân Hoa mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì!?”
Cái đầu ở cửa nói nhanh: “Người đó nói mình là Trương Đào, đến tự thú.”
“…”
Cái đầu ở cửa nói tiếp: “Anh ta còn nói anh ta muốn ‘khai báo khoan hồng, chống cự nghiêm trị’ , thành thành thật thật khai báo mọi chuyện——Đội trưởng, tôi vốn tưởng anh ta nói đùa, nhưng trông anh ta thật sự siêu thành khẩn. Tôi không đồng ý ngay lập tức, anh ta liền chạy tới ôm ống quần tôi khóc!”
“Suýt nữa thì kéo tụt cả quần tôi xuống!”
Lần này, trong cục cảnh sát mới thật sự là một khoảng lặng.
Mười một giờ đêm.
Một chiếc xe toàn thân đen tuyền lặng lẽ chạy băng băng trong màn đêm, yên tĩnh và trầm mặc.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng lại không phát ra quá nhiều tiếng ồn, giống như vẻ ngoài nội liễm của nó vậy.
Thế nhưng, bên trong xe lại là một thế giới khác. Bề ngoài trông chỉ bằng kích thước một chiếc xe con bình thường, nhưng bên trong lại rộng rãi đủ cho bốn năm người tụ tập hát karaoke.
Ngoài vị trí ghế lái, phía sau còn có ba hàng ghế lần lượt xếp ra, khoảng cách giữa hai ghế rất rộng, ngả ra nằm thẳng cũng không cảm thấy chật chội.
Linh Diệu quả thực đã làm như vậy.
Cậu ngả ghế ra, nằm sõng soài như cái bánh kếp (bánh xèo TQ), trên mặt đeo bịt mắt hình chuột điện (Pikachu?), giọng điệu không còn gì luyến tiếc: “Hôm qua tôi trực ban…”
Trên ghế phụ lái, Trịnh Lương ngồi vắt chéo chân , cô để tóc dài ngang vai, miệng ngậm kẹo mút, đang tập trung tinh thần xem tài liệu nhiệm vụ trên máy tính bảng.
“Điểm đến là Phân cục Công an Khu Thiên Hoa, Giang Thành. Mức độ nguy hiểm cấp D,” Trịnh Lương nói, “Chắc chỉ là nhiệm vụ thu thập thông tin bình thường thôi. Đúng rồi, cậu đã điều chỉnh xong máy thu thập điều phối chưa——”
Linh Diệu lẩm bẩm: “Hôm qua tôi trực ban…”
Trịnh Lương: “…”
Vẻ mặt Linh Diệu tràn đầy đau khổ: “Tối qua tôi cả đêm không ngủ, buổi sáng còn bị giữ lại tăng ca, về đến nhà thì con thỏ ở nhà lại tè dầm ra giường. Tôi khó khăn lắm mới thay được chăn chuẩn bị đi ngủ, mới ngủ được ba tiếng đồng hồ——”
Trịnh Lương thương xót nói: “Vậy máy thu thập điều phối đã điều chỉnh xong chưa?”
“…” Linh Diệu từng lỗ chân lông đều đang tỏa ra oán khí của người làm công ăn lương . “Xong rồi.”
Trịnh Lương đưa cho cậu một cây kẹo mút: “Sản phẩm mới nhất của bộ phận R&D, nguyên liệu đến từ người Mộng Yểm Phản Tổ gia nhập đợt trước. Nghe nói sau khi ăn vào có thể ba ngày không ngủ, cái giá phải trả là sau đó sẽ liên tục gặp ác mộng ba ngày liền. Cậu muốn thử không?”
Linh Diệu lễ phép: “Xin kiếu nhé.”
Trong xe, chiếc chuông gió nhỏ khắc chữ “Cục Đặc Dị Chết Đi” (hai chữ Chết Đi bị gạch bỏ) ở mặt trước, mặt sau khắc chữ “Xuất Nhập Bình An”, đang kêu leng keng leng keng.
Trịnh Lương rôm rốp cắn nát cây kẹo mút trong miệng, xòe tay: “Hết cách rồi. Cậu cũng biết đấy, Cục Đặc Dị vốn dĩ luôn thiếu nhân lực. Lục ca đi công tác nước ngoài hơn bốn năm mới về, nhân viên cũ bên chi cục Giang Thành này rất nhiều người đã bị các chi cục khác đào đi mất. Cộng thêm dạo trước, lại đúng lúc có một khe nứt ô nhiễm mới mở ra ở ngoại ô Giang Thành…”
Linh Diệu ngồi dậy tháo bịt mắt, vò đầu: “Tôi biết… tôi chỉ có một điểm không hiểu——”
“Rõ ràng hôm nay là cô và Tưởng Trạch Việt trực ban mà, cậu ta đâu rồi? Hả? Đêm hôm thế này đi làm nhiệm vụ nhất định phải gọi tôi sao!?”
Trịnh Lương cân nhắc nói: “Bởi vì dị năng của cậu là Phân Tích, đối với loại nhiệm vụ thiên về thu thập thông tin này sẽ thích hợp hơn.”
Linh Diệu mặt không cảm xúc: “Món tráng miệng phát hồi Tết năm ngoái tôi còn chưa ăn. Nếu cô muốn, cho cô cũng không phải là không thể…”
“Bởi vì Tưởng Trạch Việt cậu ta vào viện rồi.” Trịnh Lương nhanh chóng đổi phe.
“Vào viện? Cậu ta bị thương à?” Linh Diệu vẫn có mấy phần tình đồng nghiệp, “Chuyện này có gì mà phải giấu giếm, cứ như ai chưa từng bị thương vậy——”
Trịnh Lương nói: “Không phải, cậu ta đi cắt trĩ.”
Linh Diệu: “…”
“Cậu cũng biết mà, trước khi thức tỉnh dị năng cậu ta học y, để tránh bạn học đại học, còn cố ý chạy sang bệnh viện thành phố bên cạnh,” Trịnh Lương cười trên nỗi đau của người khác, “Kết quả người tính không bằng trời tính. Bác sĩ mổ chính là bạn cùng phòng đại học của cậu ta, y tá phụ mổ là bạn gái cũ của cậu ta.”
“Lúc cậu ta gọi điện cho tôi, giọng nghe thật sự quá thảm rồi. Tôi sợ tôi không nhịn được cười phá lên, nên vội vàng đồng ý với cậu ta rồi cúp máy.”
Linh Diệu thành khẩn hỏi: “Ca trực tiếp theo của cậu ta là hôm nào? Tôi không ngại trực thay cho cậu ta đâu, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt, ở lại thêm mấy ngày.”
Nhất thời, trong xe tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Trải nghiệm đau khổ của đồng đội mang đến cho Linh Diệu chút niềm an ủi tinh thần. Cậu trở mình ngồi dậy: “Đúng rồi, tài liệu tôi nói với cô sáng nay, cô gửi cho Lục ca chưa?”
“Ý cậu là mấy cuốn——‘Tuyển tập kiểu tóc nam thịnh hành’, ‘Phối đồ nam’, ‘Làm thế nào để chiếm được trái tim người yêu’——mấy cuốn sách này hả?” Trịnh Lương lại bóc một cây kẹo mút mới.
“Gửi thì gửi rồi, nhưng cậu chắc chắn Lục ca bảo cậu tìm mấy tài liệu này à? Còn chưa đến Cá tháng Tư đâu, cậu đừng có hại tôi, cuối email tôi ghi chú là tên cậu đấy.”
Linh Diệu xua tay: “Gửi rồi là tốt, không sao.”
Trịnh Lương híp mắt: “Sao lại không sao? Tôi cảm giác hình như cậu biết gì đó?”
“Sớm đã không còn là bí mật nữa rồi, được chưa,” Linh Diệu đang định bóc cây kẹo mút trong tay, phát hiện là hàng mới của bộ phận R&D thì lại cất đi, “Lục ca có mối tình đầu… chính xác mà nói là đối tượng thầm mến, ở ngay Giang Thành, nghe nói còn là bạn học cấp ba.”
Trịnh Lương cực kỳ kinh ngạc: “Người trông như thể số kiếp cô độc như anh ta mà lại có đối tượng á!?”
Linh Diệu chậm rãi nói : “Còn chưa thành đôi, đã nói là đối tượng thầm mến rồi mà.”
“Chậc, thảo nào, bảo sao mấy hôm nay anh ta về nước, cả người cứ như con công xòe đuôi phiền chết đi được,” Trịnh Lương hừ một tiếng, rồi lại híp mắt, hạ giọng ghé sát vào, “Hóng chuyện chút nào, đối tượng là người thế nào thế?”
Linh Diệu xua tay: “Cụ thể tôi cũng không rõ, đợi Tưởng Trạch Việt cắt trĩ xong về cô có thể hỏi cậu ta xem. Năm đó chẳng phải cậu ta theo Lục ca chạy đi học cấp ba nào đó sao?”
Trịnh Lương giữ lại ba phần kín đáo: “Thôi được rồi, tôi cũng không phải người ham hóng chuyện đến thế——”
“Nhưng nếu cậu nói thì tôi chắc chắn không từ chối đâu——Khụ, tôi vẫn luôn rất tò mò. Lục ca hồi đó giả nai chạy đi làm học sinh cấp ba thì cũng thôi đi, nghe nói anh ta học chưa đến một năm đã bị trụ sở chính điều đi nước ngoài rồi… Có tin tức vỉa hè nào mà tôi có thể biết mà không bị diệt khẩu không?”
Linh Diệu đại phát từ bi: “Cũng không tính là bí mật nữa rồi. Ban đầu là do bị thương khá nặng, đưa ra nước ngoài chữa trị, sau đó bên kia lại có đủ thứ chuyện, lặt vặt trì hoãn mất bốn năm.”
Trịnh Lương ghé sát đầu: “Cái này tôi biết mà. Nhưng bốn năm trước bên Giang Thành này cơ bản không có khe nứt ô nhiễm nào có mức độ nguy hiểm cao hơn cấp B. Với thực lực của Lục ca, không đến nỗi bị thương thành ra thế này chứ?”
Linh Diệu im lặng một thoáng: “Vậy cô nghĩ nguyên nhân có thể là gì?”
Trịnh Lương suy đoán: “Ám sát, đâm lén, đấu đá nội bộ, lợi ích tiền tài làm động lòng người , thay đổi quyền lực chọn sai phe?”
Linh Diệu lắc đầu: “Không phức tạp thế đâu. Còn nhớ đối tượng thầm mến của Lục ca tôi vừa nói với cô không?”
Trịnh Lương: “…”
Trịnh Lương hít một hơi khí lạnh: “Đối tượng thầm mến chém?”
“Cô nghĩ gì thế,” Linh Diệu cầm cốc nước vừa uống một ngụm, nghe vậy suýt nữa thì sặc, “Đối tượng của Lục ca——đối tượng thầm mến của Lục ca cũng chỉ là một người thường thôi, đâu ra mà đáng sợ như cô nói.”
“Thật ra là thế này. Lúc đó Lục ca đang ở điểm đột phá thăng cấp dị năng, bản thân sức mạnh vốn không ổn định, cách ba bữa nửa ngày lại thổ huyết là chuyện rất bình thường. Vốn dĩ đi học cấp ba cũng là muốn để anh ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ổn định lại sức mạnh.”
“Kết quả là, hôm đó đối tượng thầm mến của anh ta——tôi nghe Tưởng Trạch Việt nói là một mỹ nhân băng sơn, cười với anh ta một cái, hơn nữa quan hệ hai người còn có tiến triển vượt bậc——”
Trịnh Lương che miệng: “Là cái loại tôi đang tưởng tượng hả?”
Linh Diệu: “Bọn họ nắm tay một cái.”
Trịnh Lương: “…”
Linh Diệu giọng điệu nặng nề: “Sau đó Lục ca nhất thời quá kích động, sức mạnh suýt nữa thì bạo tẩu, trực tiếp bị bộ phận y tế kéo đi cấp cứu, kết quả lại kích hoạt đột phá dị năng lần thứ hai, không thể không đưa ra nước ngoài… Chuyện sau đó cô cũng biết rồi.”
Trịnh Lương: “…”