Sáu giờ sáng.
Trong phòng đèn đóm tù mù, cửa nẻo đóng chặt, không khí dù cực kỳ tù đọng nhưng lại thoang thoảng hơi nước mằn mặn, cứ như đang bày biện món hải sản tươi sống nào đó vừa vớt từ biển sâu lên.
Mà hải sản tươi sống · Kỳ Tri Thần đích thân cậu đây — đang nằm trên giường với vẻ an tường và bình tĩnh, hai tay đặt chồng lên ngực, diễn giải hoàn hảo thế nào gọi là tư thế chuẩn bị nhập thổ đến nơi.
Nửa người dưới của cậu, từ một đôi chân dài miên man, đã biến thành một cái đuôi dài ngoằng.
Kỳ tích y học.
Sống hai mươi hai năm, cậu lại dậy thì lần thứ hai.
Dù rằng đây đúng là một cái đuôi rất đẹp, nếu nói là dậy thì lần hai, thì cũng xứng với khuôn mặt bốn năm liền giữ vững danh hiệu khoa thảo của Kỳ Tri Thần.
Từ phần eo trở xuống bắt đầu xuất hiện lớp vảy cá mịn màng, kéo dài thành một cái đuôi cá khổng lồ và lộng lẫy.
Ước chừng bằng mắt, đuôi cá này chiếm khoảng hai phần ba chiều dài cơ thể, màu trắng tinh khiết, như đá quý thượng hạng, vảy cá phản chiếu ánh sáng tù mù trong phòng, lại ánh lên vẻ đẹp kỳ ảo bảy sắc cầu vồng.
Khuyết điểm duy nhất, có lẽ là nó mọc trên người cậu.
Nếu nhớ không lầm, trong hai mươi hai năm cuộc đời, cậu từng ngâm bồn tắm mấy trăm lần, bơi lội mấy chục lần, giẫm phải vũng nước nhỏ trên đường ngày mưa mấy lần, hoàn toàn không khớp với cái thiết lập thông thường là chân người cá gặp nước sẽ biến thành đuôi—
À, tạm coi đây là thiết lập đi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt bình tĩnh tự chủ của Kỳ Tri Thần cuối cùng cũng không giữ được nữa.
Cậu hít sâu một hơi, giơ tay trái lên nhìn mu bàn tay, rồi không nỡ nhìn thẳng mà dời mắt đi.
Trên mu bàn tay là một hoa văn giống hệt khóa mật mã.
Miêu tả cụ thể, là bốn ô vuông nhỏ ngay ngắn xếp thành hàng.
Chiều dài và rộng của các ô vuông nhỏ đều khoảng một centimet, viền đều là màu vàng kim, điểm này miễn cưỡng giúp nó khác biệt với miếng dán hình xăm ba tệ mua ngoài đường.
Ba ô vuông đầu từ trái sang phải lần lượt hiện ba số 4, 1, 9, ô vuông cuối cùng lấp đầy bằng màu vàng kim hơi tối.
Mà Kỳ Tri Thần, chính là vì ngứa tay—
Hay nói cách khác, là trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo do tác dụng của cồn, cậu đã xoay các con số trong ba ô đầu tiên, khiến chúng dừng lại ở 419—
Đây tất nhiên chỉ là trùng hợp.
Sau đó cậu lại nhấn vào ô vuông cuối cùng, liền khởi động thành công cái này…
Thiết bị biến hình của thiếu nam ma pháp.
Thật không thể tin nổi, không ngờ sau khi uống rượu vào, cậu lại là một người giàu tinh thần thực tiễn đến thế.
Kỳ Tri Thần gần như không uống rượu, nói tửu lượng trung bình đã là khiêm tốn, thực tế là loại một ly gục.
Chẳng qua hôm qua là bữa tiệc cuối cùng của phòng ký túc xá trước khi tốt nghiệp đại học, cậu không từ chối được nên uống vài ly, cồn như mọc cánh, vừa vào bụng chưa bao lâu, não Kỳ Tri Thần đã bắt đầu quay cuồng.
Cậu uống rượu không đỏ mặt, bề ngoài trông vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế suy nghĩ trong đầu đã bay đến tận "tại sao phân thỏ con lại hình tròn" và "gián miền Nam tiến hóa ra cánh từ bao giờ".
Tiệc tàn, sau khi về nhà, cậu tắm qua loa, trên đầu quấn một cái khăn tắm to, mơ mơ màng màng ngã vật ra giường.
Khoảng mười hai giờ, chiếc đồng hồ quả lắc cổ điển treo tường kêu đông đông hai tiếng, Kỳ Tri Thần đột nhiên như bị điện giật, tỉnh táo một cách khó hiểu.
Cậu nhìn thấy một luồng sáng.
Đó là ánh sáng vàng nhạt phát ra từ mu bàn tay cậu.
Bốn ô vuông nhỏ đang cố gắng hết sức để phát sáng.
Trong bốn ô vuông này, ba ô đầu tiên lờ mờ hiện lên những hoa văn không rõ, ô thứ tư thì sáng ánh sáng dịu nhẹ.
Hồi tưởng đến đây, Kỳ Tri Thần ôm mặt, đau khổ nhắm mắt lại.
Uống rượu hỏng việc.
Nếu là cậu lúc bình thường, đối với thứ không rõ lai lịch này tuyệt đối sẽ xử lý cẩn thận.
Tuy không đến mức như mấy kẻ liều mạng trực tiếp cắt phăng lớp da mu bàn tay đi, nhưng ít nhất cũng sẽ cân nhắc nghiên cứu một hồi, tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ.
Thế nhưng tối qua—à không, là cậu của lúc 0 giờ 1 phút sáng nay, sau khi dùng bộ não trì độn bị cồn làm cho mụ mị đi để chậm rãi suy nghĩ quan sát trong ba phút, liền nghiêm mặt gật đầu, thầm nghĩ—
Ồ, đây là khóa mật mã.
Vậy thì cậu là một cái két sắt.
Két sắt phải đi ngủ rồi, cần phải khóa lại.
Dưới chuỗi logic không hề có vấn đề gì này, Kỳ Tri Thần mang theo vẻ mờ mịt và sự bình tĩnh giả tạo, kiên quyết và dứt khoát chọc vào ba ô vuông đầu tiên.
Thế mà lại chọc được thật.
Khi ngón tay lướt qua da, ba ô vuông đầu tiên kêu xoạt xoạt lướt qua một dãy số, từ không đến chín, rồi dừng lại ở 5, 2, 0.
Kỳ Tri Thần nhìn chằm chằm một lát, cười khẩy một tiếng, xoay nó thành 4, 1, 9.
Sau đó cậu nhấn mạnh vào ô vuông thứ tư.
Cùng với cú nhấn này, mu bàn tay tức khắc nóng rẫy, như đặt [tay] đông cứng vào nước nóng, tựa như mọi đầu dây thần kinh đều được kích hoạt ngay lập tức, cảm giác như bị điện giật chạy từ đầu ngón tay dọc sống lưng lên đến đại não.
Kỳ Tri Thần lập tức mềm nhũn cả người, ngã phịch xuống giường, chiếc giường mềm mại rung lắc, còn cậu thì như rơi từ trên cao xuống biển sâu.
Đáy biển tối đen chỉ có ánh sáng yếu ớt, đó là vài sinh vật biển phát quang, mà cậu lại như trở về vòng tay quê nhà, xung quanh là dòng nước ngoan ngoãn, thỉnh thoảng chạm phải rong biển mềm mại.
Hình ảnh mơ hồ lướt qua nhanh chóng, ký ức chìm sâu dưới bùn đất từ từ trồi lên.
Rõ ràng chỉ là mơ một giấc mơ quá dài, trong mơ cậu biến thành người cá, còn thường xuyên giải thích với người khác, không phải Giao nhân, là Người cá.
Kết quả sau khi tỉnh mộng, cậu thật sự thành cá rồi.
Ký ức về cuộc đời người cá trong đầu cậu đã mơ hồ quá nửa, phần còn lại đều là "hàng khô" (ý chỉ thông tin cốt lõi/thiết thực), như là thực đơn, năng lực, đặc điểm cơ bản của người cá—
Chủng tộc hoàn toàn ăn thịt, sức ăn lại lớn, không dễ nuôi sống bản thân rồi đây.
Kỳ Tri Thần mặt không cảm xúc chọc chọc cái đuôi.
Các con số trong ô vuông trên mu bàn tay—tạm gọi là khóa mật mã—đã cố định, không xoay được nữa.
Nhưng màu vàng kim trong ô vuông cuối cùng đã sáng được một phần tư, Kỳ Tri Thần đoán chừng nếu nó sáng hết, có lẽ sẽ biến hình được lần nữa.
Bây giờ là sáu giờ, chắc khoảng ngày mai là có thể thử lại.
Đầu óc Kỳ Tri Thần vẫn còn hơi mơ màng, nhưng đối với một kẻ độc hành mồ côi cha mẹ từ nhỏ, quan hệ xã hội gần như chỉ giới hạn trong trường học mà nói, ngoài việc tự mình âm thầm tìm tòi, cũng không còn cách nào khác.
Cậu thả lỏng đầu óc suy nghĩ một lát, rướn người duỗi dài cánh tay, vơ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm một dãy số rồi gọi đi.
Tiếng tút tút trong ống nghe vang lên một lúc lâu, đầu dây bên kia mới có tiếng.
“Tôi giả định, chức năng hiển thị thời gian trên điện thoại của cậu chắc chưa hỏng, đúng không?”
Người ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi, như một ngọn núi lửa sắp phun trào: “Vậy cậu có thể cho tôi biết, có chuyện gì trọng·đại·thiết·yếu mà phải gọi vào giờ này không?”
“Khụ,” Giọng Kỳ Tri Thần hơi yếu, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút…”
“Có gì nói mau, có rắm thì thả đi!”
“Cậu… cơ thể vẫn ổn chứ?” Kỳ Tri Thần nói rất nhanh.
“…Cái quái gì?”
“Ý tôi là, cậu khỏe mạnh không? Có chỗ nào khó chịu không? Từ đầu đến chân đều bình thường chứ? Dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn định chứ? Có cảm thấy chỗ nào không ổn không? Thử vén chăn lên xem, các bộ phận cơ thể của cậu vẫn còn đầy đủ chứ?”
Kỳ Tri Thần cố gắng hạ thấp giọng, đồng thời lặng lẽ đưa điện thoại ra xa tai.
“…”
Sự im lặng chết chóc.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi lập tức hít sâu một hơi, giây tiếp theo là một tràng gầm thét như mưa sa bão táp: “Kỳ! Tri! Thần! Cậu bị bệnh à!? Não cậu tối qua uống rượu đến ngu luôn rồi phải không hả tôi @#%#@¥——”
Tút——
Kỳ Tri Thần mặt không đổi sắc lấy ống nghe ra, nhấn nút, thành thạo ngắt điện thoại.
Cậu cúi đầu lướt danh bạ, bình tĩnh gọi hết cho ba người cùng ăn tiệc hôm qua, phản ứng cơ bản giống như trên, ngoài việc huyết áp có thể hơi tăng vì tức giận, cơ thể họ đều không có vấn đề gì lớn.
Những kiến thức về người cá trong đầu lại ngày càng rõ ràng hơn.
Người cá, loài sinh sống ở biển sâu, thức ăn chính là rong biển và các loài cá, giỏi khống chế sóng âm, cũng có năng lực khống chế nước nhất định, nước mắt có thể hóa thành tinh thể đặc biệt, đuôi dùng để phân biệt cấp bậc người cá, màu trắng là cao nhất, vảy cứng rắn.
Kỳ Tri Thần đưa tay sờ một chiếc vảy cá nhỏ bên hông, dùng sức bẻ thử, liền truyền đến cảm giác đau như xé xước măng rô, đau đến mức đuôi cá của cậu theo phản xạ quẫy một cái, đập mạnh xuống giường—
Rắc!
Kèm theo tiếng động khiến người ta thấy không ổn này, phần nệm giường bị đuôi cá đập trúng lõm xuống một mảng lớn, xung quanh còn có mấy tấm ván gỗ gãy đâm tua tủa ra, chỉ còn cách sập giường một bước nữa thôi.
Kỳ Tri Thần: “…”
Cậu kính nể nhìn cái đuôi vừa đẹp vừa mạnh này, cẩn thận nhấc nó lên, chuyển đến góc nhỏ không có ván gỗ lởm chởm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Đồ quý giá, nâng nhẹ đặt nhẹ, không sai.
Nằm trên đống đổ nát của chiếc giường, trong nỗi đau xót vì tiền bạc hao hụt, Kỳ Tri Thần miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã biến thành người cá.
Cậu gần như đờ đẫn nhìn trần nhà hồi lâu, nhắm mắt lại, gạt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, lấy ra lối tư duy đối phó với các loại deadline khẩn cấp trước đây—
Thứ nhất, bây giờ cậu không phải người.
Truy ngược nguyên nhân, là do cậu ngứa tay bấm khóa mật mã—bất kể sự thật thế nào, cứ tạm vậy đi.
Vậy vấn đề cần giải quyết trước mắt nhất, chính là biến về thành người.
Đã biết thời gian hồi của khóa mật mã là một ngày, một ngày chỉ dùng được một lần, tổ hợp ba chữ số có một nghìn loại (000-999), vận may tệ nhất thì hơn ba năm là cậu có thể mò ra hết cái thứ này, vận may tốt thì một phát trúng luôn.
Rất tốt.
Kỳ Tri Thần thở phào một hơi dài.
Vậy trước tiên đặt một mục tiêu nhỏ, một năm… Nhớ lại vận may chơi gacha thường ngày của mình, cậu lặng lẽ cộng thêm chút thời gian—
Trong vòng hai năm, biến về thành người vậy.