Tô Ly lo lắng cả quãng đường, rất sợ những thị vệ kia đuổi tới bắt nàng trở về, nhưng đợi bọn họ đi được một lúc lâu, cả quãng đường thi thoảng cũng gặp được một vài người đi đường nhưng đều không phải thị vệ, Tô Ly dần dần yên tâm lại. Nhất là khi nhìn thấy thành trấn ở trước mặt, nàng giống như nhìn thấy tự do đang vẫy tay với nàng, sự u ám trong lòng cũng chợt bay sạch, nàng lập tức vui vẻ lên.
Nàng không ngờ lần này chạy trốn sẽ thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức bản thân nàng cũng cảm thấy khó tin.
Sau khi đi vào thành, Vương tẩu tử hỏi nàng: “Cô nương muốn đi đâu chơi? Chúng ta đưa ngươi đi.”
Trên đường đi, Tô Ly cũng coi như quen thuộc với người nhà của đứa bé trai, đứa bé tên là Vương Hưng Thời. Lúc thằng bé ra đời bởi vì trong lòng luôn muốn sau này con trai trở thành người có học, cho nên phụ thân thằng bé mời lão tú tài trong trấn đặt tên mà không lấy những cái tên quê mùa như Cẩu Đản, Thiết Đản giống những đứa trẻ trong thôn.
Tô Ly không quen thuộc nơi này, nghe Vương tẩu tử hỏi như vậy thì tùy tiện đáp lại: “Nơi náo nhiệt nhất trong trấn là ở đâu?”
Vương tẩu tử cười: "Ở nông thôn chúng ta nào có cái gì náo nhiệt chứ? Chỗ cổng thành vừa nãy chính là nơi náo nhiệt nhất. Bây giờ đã là giờ ngọ rồi, nếu như cô nương không chê thì tới nhà ra nghỉ chân ăn chút cơm nóng trước được không?"
Tô Ly kinh hồn bạt vía suốt cả dọc đường đi, nên chỉ mới ăn hai cái bánh bao nguội vào lúc rạng sáng, đến giờ quả thực là đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Nàng nhanh chóng gật đầu nói được, cầu còn không được ấy chứ, bây giờ nơi xa lạ này chỗ nào cũng đều là người lạ, nàng cũng không biết đi đâu, có một nơi nghỉ chân trước cũng tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT