Khoảnh khắc Thải Vân nói cho Tô Ly biết điện hạ đã đi rồi kia, nàng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, choáng váng ngơ ngác mất một lúc rồi lập tức nhảy xuống giường, chạy như điên ra bên ngoài.
"Cô nương, người chậm chút." Thải Vân cầm áo choàng đuổi sát theo sau.
Nhưng sao lúc này Tô Ly có thể chậm được chứ, nàng chạy thẳng một mạch đến lều trại của Hàn Tương Quân, bên trong sớm đã trống rỗng, nàng ngơ ngác đứng há mồm thở dốc, sương mờ do nàng thở ra gần như che khuất tầm nhìn của nàng.
Tiếng ù ù không ngừng vang lên trong đầu.
Lúc này Thải Vân đuổi đến, buộc áo choàng lên người nàng, sau đó lại phát hiện nàng ngay cả giày cũng không đi, trên chân chỉ có một đôi vớ lưới đã bị tuyết thấm ướt do vừa rồi chạy.
Thải Vân cho rằng điện hạ đã bỏ rơi cô nương nhà mình, trong lòng cũng khó chịu theo. Nàng ấy còn nhỏ tuổi, không chấp nhận được chuyện này, thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Tô Ly, biết nàng đã trao trái tim lầm chỗ, cũng lo lắng cho số phận tương lai của mình.
Nàng ấy không nhịn được đứng bên cạnh khóc òa lên: "Cô nương, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Bản thân nàng ấy thì không sao, nàng ấy là một nha hoàn chính quy, cùng lắm thì về sau sẽ bị điều chuyển đến nơi khác làm nô tỳ, nhưng cô nương thì không giống vậy. Nàng xuất thân là kỹ nữ, bây giờ điện hạ không cần nàng nữa, vậy sau này chắc chắn sẽ bị đuổi về chốn kia.
Mấy ngày này ở chung với cô nương, lâu dần nàng ấy cảm thấy cô nương là người cực kỳ tốt, không kiêu ngạo phách lối, cũng không xử phạt hạ nhân về thể xác, có đồ ăn ngon còn chia cho nàng ấy. Nàng ấy còn đang tưởng tượng sau này mình sẽ tiếp tục đi theo cô nương sống những ngày tốt đẹp, thật không ngờ...
Tô Ly bị tiếng khóc của nàng ấy làm cho tỉnh hồn, nàng xoay người cứng ngắc quay về, cũng không để ý đến đôi bàn chân đã tê cóng vì lạnh.
Nàng cố gắng lâu như vậy, không ngờ vẫn không chạy thoát khỏi sự sắp xếp của kịch bản.
Ra khỏi cửa, nàng nhìn trời đất tối tăm cười khổ.
Lúc này cách đó không xa có một người chạy tới, là một tiểu tướng quân trẻ tuổi, hắn ta đi tới trước mặt Tô Ly, khách khí ôm quyền nói: "Tô cô nương, mạt tướng Trần Đông, phụng mệnh điện hạ tới bảo vệ người."
"Hắn đi từ bao giờ?"
Chờ sau khi thấy rõ khuôn mặt của nàng, Trần Đông hơi sửng sốt một chút rồi lập tức đáp lời: "Giờ Sửu canh ba ạ."
Cũng chính là vào canh bốn, nam nhân kia nhân lúc nàng ngủ say rồi lặng lẽ rời đi.
Rõ ràng đã đồng ý với nàng, bảo nàng quay về chờ, kết quả lại lừa nàng để nàng chờ đợi một mình, thật là con mẹ nó muốn chửi bậy.
"Tô cô nương, bây giờ hãy còn sớm, để mạt tướng hộ tống người về trướng."
Tô Ly không còn lòng dạ nào mà nghe hắn ta nói, lúc này lòng nàng như tro nguội. Còn bảo vệ cái quái gì nữa? Chờ nam nhân kia khôi phục ký ức quay về chắc chắn nàng sẽ phải chết, mà quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, nàng lại không thể chạy thoát được, trước sau gì cũng đều phải chết.
Chờ khi nàng quay về lều trại, Thải Vân đã lau khô nước mắt, nhanh chóng dìu nàng ngồi xuống, sau đó lại đi lấy nước tới vội vàng lau chân cho nàng.
Tô Ly chết lặng tùy ý để nàng ấy làm, trong đầy loạn như cào cào.
"Cô nương, vừa rồi Trần tướng quân nói, điện hạ cũng không phải muốn vứt bỏ người, người đừng buồn nữa." Biết cô nương nhà mình không bị vứt bỏ, Thải Vân lại vui mừng.
Tô Ly chậm rãi lắc đầu: "Ngươi không hiểu."
"Cô nương, tuy nô tỳ còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn hiểu được một chút chuyện, ta nhìn ra được điện hạ cũng cực kỳ thích người đó. Người đừng lo lắng, chờ điện hạ về là sẽ không sao đâu."
"Ồ, ngươi nhìn ra kiểu gì thế?"
Hắn chính là một tên khốn lừa gạt, loại nam nhân thối tha ăn xong rồi dùng một cước đá văng ngươi.
"Nô tỳ cũng là nghe nhóm tỷ muội khác nói, nhiều năm như vậy chưa từng thấy điện hạ thân cận với nữ nhân nào đâu. Những năm qua cũng có nữ nhân chủ động lao vào lòng, hay ví dụ như năm ngoái Hoàng hậu nương nương cho hai thị nữ tới Đông Cung hầu hạ điện hạ, hai thị nữ kia ỷ vào nhan sắc xinh đẹp muốn bò lên giường, kết quả..."
"Kết quả thế nào?"
"Kết quả đêm đó đã bị lôi ra khỏi tẩm điện, máu me đầm đìa, tay chân cũng bị chặt đứt."
Tô Ly nghe xong thì rùng mình.
Má ơi, chỉ là leo lên giường thôi đã như vậy rồi? Nàng thế kia... Chẳng phải là sẽ bị chém thành nghìn mảnh sao?
"Cô nương lạnh sao? Chờ chút, rất nhanh là xong rồi." Thải Vân nhanh chóng xỏ giày vào giúp nàng.
"Thải Vân, mau lên! Bây giờ ngươi đi gọi Trần tướng quân qua đây, là vị vừa rồi ấy, mau mau!" Tô Ly đột nhiên lớn tiếng nói.
Thải Vân không hiểu gì, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của cô nương, nàng ấy lập tức chạy ra ngoài.
Vừa rồi trong tia chớp sáng, Tô Ly nghĩ, tiến cũng chết lùi cũng nghẻo, dù thế nào cũng phải chết, chi bằng cứ mạnh dạn liều mạng đi.
Rất nhanh Trần tướng quân đã tới, hắn ta đứng ở cửa không vào, nói: "Tô cô nương tìm mạt tướng có chuyện gì?"
Tô Ly đã đeo tay nải được chuẩn bị sẵn, vén rèm đi từ trong ra ngoài: "Xin Trần tướng quân tìm một người có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt dẫn ta đi. Ta vừa mới biết mình mang thai cốt nhục của điện hạ, việc này gấp gáp, ta muốn lập tức gặp điện hạ."
Trần tướng quân khó hiểu, hắn ta khuyên nhủ: "Nếu là vậy, Tô cô nương càng phải yên tâm dưỡng thai, mạt tướng có thể truyền tin cho điện hạ biết."
"Không phải, ngươi không hiểu, hiện tại ta muốn lập tức gặp hắn, nếu không ta sẽ không yên tâm, ta sẽ phá bỏ đứa trẻ này. Trần tướng quân, việc này ngươi có thể làm chủ được không?"
Chuyện liên quan đến cốt nhục của Thái tử điện hạ, sao một tên tiểu tướng quân như hắn ta có thể làm chủ được chứ? Giữa mùa đông rét căm căm, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, cũng không biết tại sao Tô cô nương lại kiên quyết muốn gặp điện hạ, nhưng nếu không không gặp được thì... Hắn ta âm thầm liếc mắt nhìn về phía cái bụng phẳng lì của nàng.
"Tô cô nương, sao không phiền thái y qua đây bắt mạch cho người trước?"
"Ngươi nghi ngờ ta lừa ngươi à?" Tô Ly cười nhạt: "Cốt nhục của điện hạ có thể tùy ý lôi ra nói xằng được sao?"
"Rốt cuộc ngươi có đi không? Không đi thì dù ta tự bò cũng muốn bò đến gặp điện hạ, đến lúc đó xảy ra chuyện gì Trần tướng quân ngươi tự mình chịu trách nhiệm đi!"
Nói xong nàng vòng qua người Trần Đông, sải bước trong tuyết, Thải Vân đứng bên cạnh sửng sốt trong chốc lát rồi cũng nhanh chóng vào trong lều thu dọn tay nải của mình chạy theo sau.
Trong lòng Tô Ly không chắc chắn, bước đi bất an, cũng không biết Trần tướng quân kia có rơi vào bẫy hay không?
"Cô nương, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi tìm điện hạ."
Thải Vân rất cảm động, cô nương nhà mình yêu điện hạ tới mức không muốn xa rời dù chỉ một khắc như này. Vì thế nàng ấy cũng trịnh trọng cầm hành lý theo.