Một lát sau, Thải Vân đã quay về.

"Cô nương, nô tỳ gặp thị vệ của điện hạ, hắn nói điện hạ muốn người qua đó ngay bây giờ."

Hàn Tương Quân chủ động gọi nàng qua đó, có phải sẽ nói chuyện hắn muốn rời đi không?

Tô Ly vội vàng đứng dậy, lại soi gương một chút, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì lập tức đi đến lều trại của Hàn Tương Quân.

Lúc này các tỳ nữ đã đi hết rồi, trong lều trống rỗng, trong góc để mấy cái rương lớn, mà Hàn Tương Quân thì đang ngồi trước bàn chuẩn bị ăn cơm.

Nàng đi tới quỵ gối nói: "Điện hạ kêu Ly Nhi qua đây có chuyện gì thế ạ?"

"Không phải trước đó ngươi đến tìm cô sao? Có chuyện gì?"

Tô Ly treo nụ cười dịu dàng trên mặt, đầu óc chuyển động cực nhanh: "Là như vậy, vừa rồi Ly Nhi thấy tỳ nữ thu dọn đồ đạc, nghe Lan Anh nói là điện hạ sắp phải đi rồi."

"Ừ."

"Điện hạ, khi nào thì ngài đi vậy?"

"Chuyện này để nói sau, đến hầu thiện đã."

Tô Ly lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, cầm muỗng lên múc cho hắn một thìa canh, còn chu đáo khuấy đều rồi thổi nguội.

Nàng ngoan ngoãn khéo léo ngồi một bên, dáng vẻ lặng lẽ quyến luyến không lỡ dứt.

Cuối cùng chờ sau khi nam nhân ăn cơm xong, lại hầu hạ hắn súc miệng, ân cần chu đáo có một không hai.

Hàn Tương Quân liếc mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, suy nghĩ trong lòng của nữ nhân này chỉ thiếu nước viết hẳn lên mặt nữa thôi.

"Qua đây." Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Tô Ly lập tức dựa sát qua, mỏng manh yếu ớt dựa vào lòng hắn: "Điện hạ, khi nào thì ngài đi thế? Chưa gì Ly Nhi đã bắt đầu thấy nhớ ngài rồi đó."

Thấy nam nhân không nói lời nàng, con mắt chỉ nhìn chòng chọc vào vạt áo của mình, ánh mắt nghiền ngẫm.

Nàng hiểu!

Vì thế lại lập tức kéo vạt áo xuống một chút, hiện tại nàng cũng chỉ có thể "chịu nhục", làm vui lòng hắn mà thôi.

Quả nhiên nam nhân không hề khách sáo nhẹ tay.

"Hôm nay ngoan như vậy, là muốn xin gì cô à?"

Hắn đã chủ động nói ra thì Tô Ly cũng sẽ không che đậy, nàng thở hổn hển nói: "Điện hạ dẫn Ly Nhi đi cùng có được không? Ly Nhi không muốn rời xa điện hạ, hơn nữa Ly Nhi ở bên cạnh còn có thể hầu hạ được ngài, không phải sao?"

"Ồ? Hầu hạ như thế nào?"

Tô Ly thẹn thùng cúi đầu: "Điện hạ muốn như thế nào thì làm thế đó."

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt nam nhân lập tức tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: "Tiểu yêu tinh nhà ngươi, cố ý đến câu dẫn cô phải không?"

"Mới không phải đâu, rõ ràng là điện hạ xấu xa lại còn trách Ly Nhi."

"Cô xấu xa như vậy, ngươi còn thích không?"

Nàng thuận thế gác tay lên cổ hắn: "Ly Nhi thích nhất là điện hạ xấu xa như vậy."

Vì thế, hai người bắt đầu hôn sâu, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lép nhép không ngừng bên tai.

Đang lúc hai người hôn say đắm đến mức mất kiềm chế thì ngoài cửa có thị vệ bẩm báo: "Điện hạ, Khuất tướng quân cầu kiến."

Hàn Tương Quân khựng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt đã tỉnh táo lại.

Hắn vỗ vỗ mông nàng, kêu nàng xuống dưới: "Ngươi về chờ trước đi."

Về chờ đi!

Những lời này làm cho Tô Ly vui vẻ, nói vậy thì tám phần mười là muốn mang nàng đi theo rồi, hơn nữa nam nhân này háo sắc như vậy, rất có thể cũng muốn mang nàng đi theo.

Lúc này, Tô Ly cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.

Quay về lều trại, nàng lập tức kêu Thải Vân thu dọn đồ đạc, còn mình thì ngồi ở bên giường, nhấc hai cái gối lên, bên dưới là hai món đồ trang sức đơn giản, là một chiếc trâm cài tóc và một chiếc vòng bạch ngọc, là nàng kêu Thải Vân đi nhận. Tuy nàng cũng muốn mang theo vài bộ quần áo, nghĩ sau này có thể dùng chúng đổi lấy tiền. Nhưng quần áo mùa đông quá dày, muốn dọn hết đoán chừng sẽ thành một cái bọc quần áo rất lớn, bất lợi cho việc chạy trốn, vì thế chỉ có thể mang theo đồ trang sức bên mình.

Đến lúc đó, trên đường đi xin Hàn Tương Quân ít tiền tài thì hẳn là cũng đủ dùng rồi.

Trong lòng nàng kích động, đã bắt đầu mưu tính đến chuyện sau khi chạy thoát. Làm thế nào để mai danh ẩn tích, tự lực cánh sinh, làm giàu như thế nào, chờ có tiền rồi thì sẽ nuôi mười tám anh chàng cao to đẹp trai.

Ừm, cứ quyết định như vậy đi!

"Cô nương, đã thu dọn xong rồi, khi nào thì chúng ta xuất phát ạ?" Thải Vân hỏi.

Lúc này trời đã tối, dựa theo lời nam nhân kia nói, chuyến đi này là bí mật nên chắc chắn là sẽ xuất phát vào ban đêm. Vì thế nàng phân phó Thải Vân: "Ngươi ra ngoài nghe ngóng một chút, nếu lều trại của điện hạ có động tĩnh gì thì lập tức tới nói cho ta biết."

"Dạ." Thải Vân rời đi.

Một lúc lâu sau nàng ấy lại run cầm cập trở về: "Cô nương, nghe nói điện hạ vẫn chưa trở về."

"Ồ, ngươi vất vả rồi, ngồi xuống sưởi ấm trước đi." Nàng lại hỏi: "Bây giờ là giờ gì rồi?"

"Sắp canh ba rồi ạ." Thải Vân ngáp một cái.

Nàng ấy vừa ngáp, Tô Ly cũng lập tức ngáp theo liên hồi, ban ngày quá hao tâm tốn sức, buổi tối lại hăng hái lâu như vậy, hiện tại nàng cũng bắt đầu buồn ngủ rồi.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta chợp mắt một lúc, ngươi chông trừng, có người đến thì cứ gọi ta dậy."

Tô Ly không dám ngủ quá sâu, nàng kéo chăn lên đắp, cứ như vậy tựa vào thành giường ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu thì đột nhiên một tiếng "Rầm" vang lên đánh thức nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, là Thải Vân ngã từ trên ghế xuống.

"Thải Vân, giờ là giờ gì?"

"Cô nương, để nô tỳ ra ngoài xem một chút nhé?"

"Ừ, đi mau về mau!" Nàng ngáp một cái rồi tiếp tục nhắm mắt.

Mười lăm phút sau, Thải Vân vô cùng lo lắng chạy vào: "Cô nương, tỉnh lại đi."

Tô Ly lập tức nhảy dựng lên, kích động hỏi nàng ấy: "Có phải chuẩn bị rồi không?"

"Không phải, điện hạ đã đi rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play