Hai người đi một hồi lâu, vậy mà cũng đi lằng đi nhằng đến cửa doanh trại, có một đội binh sĩ đang đứng gác, thấy hai nữ tử bọn họ đi tới giữa đêm khuya, tưởng là thích khách, lập tức tiến lên muốn bắt lại.

Thương dài đã chĩa vào cổ của Tô Ly, nhưng lúc này Tô Ly không hề sợ hãi.

"Các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là thị thiếp của Thái tử."

Nhưng người binh lính này lại không hề để ý: "Cho dù ngươi là ai, không có lệnh bài thì không được phép xông qua cửa trại." Hắn ta hét lớn một tiếng: "Đè các nàng xuống!"

Trái tim Tô Ly đập bình bịch, giữa lúc nàng đang nhanh chóng nghĩ xem thoát thân như thế nào thì sau lưng có tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

"Lữ tướng quân, chờ đã!"

Người tới chính là tiểu tướng quân Trần Đông, phía sau hắn ta còn có người.

Hắn ta tung người nhảy xuống ngựa, lấy lệnh bài của điện hạ ra, sau đó lại nói nhỏ bên tai vị Lữ tướng quân kia một phen rồi mới bước tới.

"Tô cô nương, người này là Trương Hạ, nàng cưỡi ngựa rất giỏi, có thể dẫn người đi tìm điện hạ."

Giờ khắc này trái tim của Tô Ly đã hạ xuống, trong lòng mừng rỡ như điên. Nàng nhặt tay nải trên đất lên, nói cảm ơn với hắn ta xong thì chạy về phía Trương Hạ kia. Chờ khi người nọ kéo nàng ngựa rồi nàng mới phát hiện ra đây là nữ nhân, nàng thầm nghĩ, Trần tướng quân này sắp xếp cũng vô cùng chu đáo, nếu nàng ôm eo nam nhân suốt dọc đường đến tìm Hàn Tương Quân, chỉ e là không chết thì cũng bị lột một lớp da.

Vì thế, nàng lại bắt chước dáng ôm quyền của Trần tiểu tướng quân cảm tạ hắn ta.

"Cô nương, còn nô tỳ thì sao?" Thải Vân cũng đã chạy tới.

"Ngươi ở lại đây chờ ta quay về." Sau đó nàng nói với Trương Hạ: "Chúng ta đi thôi."

Trương Hạ thúc vào bụng ngựa, ngựa tốt dưới chân lập tức lao ra ngoài như một mũi tên, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm đen tối.

...

Đám người Hàn Tương Quân cũng cực kỳ đơn giản, bốn chiếc xe ngựa, khoảng hai mươi thị vệ tinh nhuệ, mỗi người đều lấy một địch một trăm, dùng năm người làm trinh sát tới lui thăm dò đường đi.

Vì thế, chuyến đi này của Hàn Tương Quân vừa an toàn vừa thoải mái.

Sơn trang Dược Tuyền cách Tùy Châu ba bốn trăm dặm, dựa vào tốc độ này, khoảng ba ngày là sẽ tới nơi.

Nhưng khi bọn họ mới đi được nửa đường thì đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đó Hàn Tương Quân đang nhàn nhã đọc thông tin địa phương để giết thời gian, trong lư hương lục giác khảm bạc tinh xảo xa hoa tỏa ra từng làn khói vờn quanh, bên chân còn có tỳ nữ quỳ đấm chân giúp hắn.

"Báo!" Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên bên ngoài xe ngựa.

Hàn Tương Quân nhíu mày đặt quyển sách xuống hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Khởi bẩm điện hạ, trinh sát phát hiện phía sau có một con ngựa đang phóng nhanh tới, theo như người cưỡi ngựa nói thì nàng là..."

"Nói!"

"Nói là thị thiếp của điện hạ, yêu cầu gặp ngài."

Lan Anh đang đấm chân cũng dừng lại nhìn về phía Hàn Tương Quân.

"Có lệnh bài không?"

"Có ạ." Thị vệ mau chóng trình lên.

Sau khi Hàn Tương Quân xác nhận xong, phản ứng đầu tiên chính là Tô Ly đuổi tới.

Quả nhiên, không lâu sau, Tô Ly đã bị người mang tới.

Trải qua một ngày một đêm cưỡi ngựa chạy như điên, nàng đã không còn là mỹ nhân nữa rồi, không phải, nói chính xác hơn thì là không nhận ra nàng là một nữ nhân nữa rồi.

Tóc bị gió thổi rẽ đôi, trên trán còn dính vài sợi tóc bạc màu phất phơ, khuôn mặt tím tái vì lạnh, môi trắng bệch, quầng mắt thâm đen, khóe mắt bị gió lạnh thổi khô hai hàng nước mắt, tạo thành đường nét quỷ dị trên khuôn mặt.

Nàng run run rẩy rẩy được người đỡ xuống ngựa, mơ hồ hô lên: "Điền (điện) hạ..."

Hàn Tương Quân sửng sốt, hơn nửa ngày mới nhận ra nàng.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Oa (ta) muấn (muốn) điền (điện) hạ, huhu..."

Tô Ly bị lạnh đến mức miệng đông cứng lại, đầu lưỡi cũng không thể uốn thẳng nổi, khi nói chuyện run rẩy hết mức.

Bộ dáng này, quả thực... Khi nói là thị thiếp của Hàn Tương Quân, bọn thị vệ suýt chút nữa thì coi nàng là thích khách mà giết chết, may là Trương Hạ nhanh tay lấy lệnh bài ra cứu nàng một mạng.

Bộ dáng như vậy quá thảm, nếu không phải Hàn Tương Quân từng nhìn thấy vẻ đẹp của nàng thì lúc này chắc chắn hoàn toàn không muốn nhận nàng. Có điều, nàng đuổi tới đây cả đêm, phần cố chấp này lại làm hắn có chút cảm động, sau đó gọi người lên dìu nàng xuống dưới rửa mặt.

Chờ sau khi Tô Ly sửa soạn xong xuôi quay về bên cạnh Hàn Tương Quân, cuối cùng nàng cũng cảm thấy mình như được sống lại.

"Cô nghe Trương phó tướng nói ngươi mang thai?"

Tô Ly chột dạ, nhưng lúc này nàng đã không màng bất cứ giá nào, nhào vào lòng dùng sức đánh hắn một cái, trách móc: "Cái tên xấu xa nhà ngài, ngọt ngào dịu dàng dỗ người ta xong xuôi rồi bỏ xó, Ly Nhi đau lòng muốn chết luôn rồi, huhu..."

Giọng nói nàng khá lớn, đám thị vệ bên ngoài xe ngựa liếc mắt nhìn nhau, sau đó thức thời đi xa ra một chút.

Nàng đắm chìm trong nỗi "đau lòng" của mình, nước mắt chảy ào ào không ngừng.

Xét thấy dáng vẻ thảm hại của Tô Ly lúc trước, giờ đây Hàn Tương Quân cũng nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Không phải cô đã nói với ngươi rồi sao? Chuyến đi này của cô là cơ mật, không thích hợp mang ngươi theo. Còn nữa, cũng không phải là ta bỏ rơi ngươi, đã sắp xếp người bảo vệ ngươi chu đáo rồi."

Tô Ly tiếp tục đấm: "Điện hạ còn kêu Ly Nhi quay về chờ làm gì? Ly Nhi vui vẻ thu dọn quần áo, thậm chí ngủ còn không dám ngủ, nhưng điện hạ thì sao?"

Nàng ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Hàn Tương Quân, vẻ mặt kia như đang nhìn tên nam nhân phụ tình.

Hàn Tương Quân cũng cảm thấy hơi chột dạ, hắn quay lại trọng tâm câu chuyện ban đầu, hỏi: "Ngươi... Thật sự mang thai sao?"

Tô Ly lắc đầu: "Không có, vì muốn gặp điện hạ nên ta mới nói với bọn họ như vậy."

Hắn nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Sao ngươi có thể tùy hứng như vậy? Ngươi có biết lần này..."

Không chờ hắn nói xong, Tô Ly lại "Òa" lên khóc lóc thảm thiết: "Rõ ràng điện hạ nói yêu thương Ly Nhi nhất, vậy mà bây giờ lại mắng ta như vậy. Ta khổ quá mà... Oa huhu..." Nàng nằm trong lòng hắn giả bộ giãy giụa: "Hu hu... Ta phải về nhà, ta không nên ở đây, ta phải về nhà, ta không muốn nhìn thấy điện hạ nữa, không muốn thích điện hạ nữa."

Lúc này Tô Ly đã đâm lao thì phải theo lao, nàng to gan lớn mật một phen, thầm nghĩ trước mặt nhiều người như vậy, tên nam nhân này sẽ không vì chút chuyện này mà phạt nàng đâu nhỉ? Tốt xấu gì nàng cũng là "thị thiếp" của hắn, dù thế nào cũng phải có chút tác phong của đấng nam nhân chứ.

Không thể không nói, hành vi khóc lóc om sòm này của nàng đã thật sự khiến Hàn Tương Quân bối rối rồi.

Hắn bất đắc dĩ ôm người vào lòng an ủi, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, sao trước đây bản thân lại thích nữ nhân này nhỉ?

Quá là đau đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play