Sau khi vào trong, tỳ nữ áo vàng nhạt kia lập tức ngồi quỳ trước bàn ăn múc cơm canh, hai tỳ nữ khác đã ra ngoài.
“Lan Anh, hôm nay không cần ngươi hầu thiện, đi xuống đi.”
Tỳ nữ kia sửng sốt, nhưng mà cánh tay múc canh chỉ dừng lại một giây nắn ngủi, rồi cung kính buông thìa xuống, hành lễ lui ra ngoài.
“Nàng ta chính là Lan Anh à?”
“Ừ.” Hàn Tương Quân buông nàng xuống, đi đến ngồi trước bàn ăn: “Lại đây, không phải muốn hầu hạ cô sao? Qua đây múc canh.”
Tô Ly vội vàng chạy chậm qua đó, học dáng vẻ của tỳ nữ vừa rồi, ngồi quỳ xuống bên cạnh.
Bên này, Lan Anh ra ngoài, nói với hai tỳ nữ khác đang đứng đợi nàng ta: “Đi thôi.”
Hai tỳ nữ kia đi theo sau, lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng ta, hình như không nhìn ra cảm xúc vui buồn nào, nên lại âm thầm nuốt xuống những lời muốn nói trong lòng.
...
Sau khi quay về, Tô Ly ngủ trưa một giấc, khi dậy lại trông thấy Thải Vân vẫn ngồi bên chậu than thêu thùa khâu vá như mọi khi.
Thải Vân khá kiệm lời, làm việc rất thành thật, đúng là trợ thủ hiếm có. Mấy ngày nay có nàng ấy ở đây, nàng cảm thấy như mình đang sống cuộc sống của thần tiên vậy. Rửa mặt không cần tự mình lấy nước, ăn cơm không cần tự mình rửa bán, trước khi ngủ còn có người làm ấm giường, đúng là cực kỳ thoải mái cực kỳ thích ý.
“Thải Vân, ngươi biết làm xiêm y không?”
Thải Vân quay đầu lại, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Cô nương, mấy việc này đều là sở trường của nô tỳ đó.”
“Vậy sao lúc nào ngươi cũng làm giày vớ thế?”
“Chúng ta là nô tỳ phải làm chân chạy bên ngoài cả ngày, thứ nhanh hỏng nhất chính là giày vớ, công trung lại cấp phát không nhiều lắm, nên đành phải tự mình làm.”
“Vậy xiêm y các ngươi cũng phải tự làm à?”
Thải Vân gật đầu: “Trước kia ở trong cung thì không cần, nhưng theo điện hạ ra ngoài, không để ý được nhiều như vậy, vật chất các phương diện đều vô cùng khan hiếm, có đôi khi chúng nô tỳ sẽ tự mình làm xiêm y để mặc.”
“Ừm.” Nàng gật đầu: “Vậy thì, ngươi tới chỗ người tên Lan Anh lĩnh chút vải bông về đây, lĩnh thêm hai chiếc lò sưởi cầm tay nữa.”
Thấy Thải Vân thất thần, nàng cười nói: “Ngươi cứ đi đi, đây là lệnh của thái tử điện hạ, cô nương của ngươi muốn cái gì thì có thể lĩnh cái đó, hiểu chưa?”
Thải Vân mừng rỡ, không phải chỉ vì chuyện lĩnh vải bông, mà vì cảm thấy tuy rằng mọi người đều ngấm ngầm coi thường thân phận của cô nương, nhưng mà cô nương được sủng ái như thế, nói không chừng ngày sau lại may mắn cũng nên, có lẽ sau này nàng ấy đi theo cũng có thể có cuộc sống tốt lành.
“Cô nương, than của chúng ta cũng không còn bao nhiêu, có cần lĩnh một chút không?”
“Đương nhiên rồi, ngươi muốn lĩnh bao nhiêu thì lĩnh bấy nhiêu, cứ nói là thái tử dặn dò.” Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Thải Vân hoan hô một tiếng, buông kim chỉ xuống lập tức chạy ra ngoài.
...
Bên kia, Lan Anh đang ngồi bên bếp thai ghi sổ, thi thoảng còn ho khan vài tiếng.
“Lan Anh tỷ tỷ, sao tỷ không nghỉ thêm mấy ngày nữa, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn đã làm việc rồi, lỡ như mệt mỏi quá lại ngã bệnh, thì đúng là bên người điện hạ không còn ai hầu hạ nữa.” Một tỳ nữ mặc áo khoác màu xanh lục ở bên cạnh khuyên nàng ta.
Nói đến hầu hạ, Lan Anh lại nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy buổi sáng ở doanh trướng của thái tử, trong lòng thầm mỉa mai, điện hạ có người vừa ý rồi, đâu thèm nàng ta hầu hạ nữa. Hôm nay hắn đuổi nàng ta ra ngoài lại giữ nữ tử kia ở bên trong.
Nàng ta thản nhiên nói: “Không phải vẫn còn các ngươi sao? Không dùng được, thì bên cạnh điện hạ vẫn còn một người nữa kìa.”
Nha hoàn kia biết Lan Anh ám chỉ ai. Sau khi khơi mào câu chuyện, nàng ta tỏ vẻ tức giận bất bình: “Lan Anh tỷ tỷ, tỷ không biết đấy thôi, trong mấy ngày tỷ bị bệnh, tiện nhân kia đắc ý biết bao, không chỉ được phân riêng một doanh trướng, còn có người chuyên môn hầu hạ nàng ta đó. Cùng là kẻ hầu người khác, còn là kỹ tử xuất thân đê tiện, mới được sủng ái vài hôm đã ra vẻ ta đây rồi. Chắc tỷ tỷ không biết chuyện này, lần trước điện hạ bảo ta đi mời nàng ta, vào doanh trướng của nàng ta, ta mới biết, bên trong đầy đủ không thiếu thứ gì cả, ngay đến cơm nàng ta ăn, trong bát cũng là thịt thơm ngào ngạt, ta ngửi mùi hương ấy là biết không hề kém đồ ăn của điện hạ, chắc chắn nàng ta ỷ vào bản thân được sủng ái bảo đầu bếp nấu cho nàng ta.”
Lan Anh yên lặng lắng nghe, không ngắt lời.
“Chỉ nghĩ đến thôi ta đã cảm thấy bất bình cho tỷ tỷ rồi, tỷ cẩn trọng hầu hạ điện hạ ngần ấy năm, điện hạ cũng nhìn rõ, ngày thường đối xử với tỷ cũng khác đám tỷ muội chúng ta, vốn dĩ cho rằng không lâu nữa là có thể nghe thấy tin tức tốt của tỷ tỷ, nhưng nào ngờ lại có kẻ đột nhiên xuất hiện nẫng tay trên, để nàng ta nhanh chân đến trước.”
Lan Anh mở miệng nói: “Điện hạ là chủ tử, chúng ta là nô tỳ, chủ tử muốn sủng ai, không cần chúng ta xen vào?”
“Tỷ tỷ, không thể nói như vậy được, tuy rằng tỷ và chúng ta đều là người hầu hạ điện hạ, nhưng có ai là không biết quan hệ giữa tỷ với người? Ngay cả hoàng hậu nương nương cũng phải nể mặt tỷ ba phần, ở sau lưng chúng tỷ muội đã xem tỷ là nửa chủ tử từ lâu rồi.”
Lan Anh trách cứ nàng ta: “Đừng nói nữa, tai vách mạch rừng.”
“Lan Anh tỷ tỷ có trong đó không?” Có người gõ cửa bên ngoài
“Chuyện gì?”
Thải Vân vào trong, hơi sợ bóng sợ gió, nàng ấy là nha hoàn thấp kém nhất, đây là lần đầu tiên giao tiếp với cô cô chưởng sự, trong lòng hơi e ngại, nhưng mà nghĩ đến đây là lời của thái tử, lại lấy hết can đảm nói: “Ta tới lấy chút vải bông thay cô nương, còn cả lò sưởi cầm tay nữa, ngoài ra còn cần thêm chút than sưởi.”
Nha hoàn vừa rồi tức giận bất bình nghe xong cũng giận quá hóa cười: “Ồ, Thải Vân bám được vào chủ tử lớn có khác, tự tin hơn hẳn nhỉ, vừa mở miệng đã đòi hỏi nhiều như vậy.” Nàng ta cười giễu: “Nàng ta cũng tính là cô nương, chẳng qua là một đứa kỹ…”
“Lan Chỉ!” Lan Anh vội vàng ngắt lời nàng ta, sau đó quay đầu hỏi Thải Vân: “Ai bảo ngươi tới lấy? Cô nương nhà ngươi à?”
Thải Vân nhỏ giọng nói: “Vâng, có điều cô nương nói là điện hạ dặn dò, nói cô nương cần thứ gì thì cứ đi lĩnh thứ ấy.”
Lan Chỉ lập tức trợn trừng mắt, ngay cả bàn tay đang lật sổ sách của Lan Anh cũng dừng lại.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới lên tiếng: “Lan Chỉ, ngươi đi lấy cho nàng đi.”
Lan Chỉ tức không chịu nổi, nhưng không dám nói gì thêm, đành dậm chân ra ngoài: “Còn không mau đi theo.”
“Vâng.” Thải Vân lập tức theo sau.
...
Buổi tối, Hàn Tương Quân nghị sự với các phó tướng xong, đội gió tuyết quay lại doanh trướng của mình. Sau khi vào trong, hắn cởi bỏ áo khoác dính tuyết, tiện tay ném trên thanh ngang phơi quần áo, rồi đi ra sau tấm bình phong. Đột nhiên hắn thoáng thấy trên giường nhô lên một bọc nhỏ.
Ngọn đèn dầu lờ mờ, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh của nữ nhân bên trong chăn gấm.
Hắn cong môi cười, thầm nghĩ nữ nhân này thức thời thật đấy, chưa cần hắn ra lệnh đã tự mình qua đây chờ trước rồi.
Hắn đi đến bên giường, ung dung thong thả thưởng thức đường cong bên dưới, khi đang định vươn tay sờ mông một phen thì đúng lúc ấy nữ nhân dưới chăn cũng quay đầu lại.
“Sao lại là ngươi?”
“Điện hạ.” Lan Anh vội vàng ngồi quỳ dậy: “Mong điện hạ thứ tội, nô tỳ không cẩn thận ngủ quên mất.”
“Tối nay không cần ngươi ấm giường, về ngủ đi.”
“Nhưng mà…” Lan Anh cắn răng, làm ấm giường cho điện hạ trước khi ngủ là chuyện nàng ta vẫn luôn làm từ nhỏ, sau này khi điện hạ trở thành thái tử làm chủ Đông Cung, tẩm điện có địa long, cuối cùng không cần nàng ta làm ấm giường nữa. Nhưng mà trong mấy tháng đến biên cương, phương bắc rét lạnh nàng ta lại chủ động nhặt lại công việc cũ, lúc đó điện hạ cũng không nói gì. Không ngờ, mình mới bị bệnh mấy ngày đã…
“Nghe nói mấy ngày gần đây sức khỏe ngươi không được tốt, nên quay về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Lan Anh vội vàng xuống giường, mặc áo ngoài vào, sau khi hành lễ đoan chính lập tức rời đi.
Ra khỏi cửa, nghênh đón gió bắc lạnh thấu xương, nàng ta rùng mình một cái, chưa đi được bao xa đã nghe thấy bên trong truyền lời: “Tần Trung, đi mời Tô Ly tới đây.”
“Vâng.”
Bước chân Lan Anh sững sờ, phảng phất như máu trong người lập tức đông lại, nàng ta ngây người nhìn thị vệ kia chạy đi xa.