Lan Anh nhìn thị vệ kia chạy xa, không lâu sau, nữ nhân kia đã ăn vận xinh đẹp tới, giống như biết trước điện hạ sẽ cho mời nàng vậy, nhìn từ búi tóc đến xiêm y có thể thấy được đã mất công trang điểm cẩn thận từ lâu.
Tô Ly cũng đã trông thấy Lan Anh, nàng nở nụ cười ôn hòa với nàng ta, rồi vén rèm bước vào.
Một lát sau có tiếng động truyền ra từ trong doanh trướng.
“A… Điện hạ đừng…”
Sau đó là tiếng cười khúc khích và bóng dáng hai người phản chiếu trên lều vải qua ánh nến.
Lan Anh ngơ ngác nhìn hai bóng hình một lớn một nhỏ đang hòa vào nhau kia, hai người tựa đầu vào nhau ch là đang làm chuyện gì đó thân mật.
Nàng ta run rẩy cả người.
“Lan Anh cô cô lạnh à?”
Thị vệ bên cạnh quan tâm hỏi một câu.
Lúc này nàng ta mới lấy lại tinh thần, đáp: “Đúng là hơi lạnh.”
Sau đó nàng ta lại nhìn lướt qua lều vải kia một lần, rồi mới xoay người rời đi.
...
“Ta đã nói ả hồ ly tinh kia lợi hại rồi mà.” Lan Chỉ nghiến răng nghiến lợi.
“Kỹ tử chính là kỹ tử, được dạy dỗ chuyên nghiệp rồi, thủ đoạn quyến rũ đàn ông nhiều vô kể, điện hạ của chúng ta lại chưa từng có nữ nhân, tất nhiên không chịu nổi nàng ta dụ dỗ rồi.”
“Lan Anh tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách gì đó để điện hạ nhìn rõ gương mặt thật của nàng ta đi, hắn sủng một con kỹ tử đê tiện như vậy, chắc chắn người bên ngoài nhìn vào sẽ…”
“Lan Chỉ!” Lan Anh đè thấp giọng quát nàng ta: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra, chủ tử là người ngươi có thể đặt điều sao?”
Lan Chỉ căm giận ngậm miệng lại, qua một lúc lâu lại hỏi: “Vậy tỷ tỷ có tính toán gì không?”
Trên đường quay về Lan Anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhân vật có tài năng có triển vọng như thái tử điện hạ, chẳng sớm thì muộn sẽ có rất nhiều nữ nhân, nhất thời ham của lạ đùa bỡn một kỹ tử thì tính gì? Nàng ta cần gì phải tức giận. Đã chờ đợi ngần ấy năm rồi, không sợ chờ thêm mấy năm nữa, đợi đến lúc điện hạ vinh dự lên ngôi hoàng đế cưới chính thê, chắc chắn sẽ cho nàng ta một danh phận.
Còn về kỹ tử đê tiện kiểu này, đến lúc đó ai còn nhớ nàng? Chỉ sợ đã trở thành đồ chơi dưới hàng đàn ông từ lâu rồi.
Nàng ta mạnh mẽ đè ép cảm xúc không cam tâm trong lòng xuống, đứng dậy, cởi áo khoác ngoài ra: “Ngươi đi múc nước mang vào đây, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Lan Chỉ muốn nói lại thôi, chần chừ mấy hơi mới ra ngoài múc nước.
...
Trong doanh trướng của thái tử.
Tô Ly bị nam nhân ôm hôn hồi lâu, hôm nay không biết vì sao, nàng có cảm giác hắn động tình khác thường, hôn tới hôn lui cũng không thấy chán.
Khi hắn lại hôn lần nữa, Tô Ly vội vàng vùi đầu vào lòng hắn, cọ vào vạt áo hắn, lặng yên không dấu vết lau sạch nước miếng còn sót trên môi.
Nàng làm nũng: “Điện hạ, buông Ly Nhi xuống trước đã.”
Nam nhân giữ chặt nàng trên bàn, nghe vậy chỉ hơi lui lại một chút, hỏi: “Sợ lạnh à?”
Hai chân Tô Ly treo bên hông hắn, vạt áo hơi lộn xộn, hơi thở không ổn định: “Chỗ này quá gần cửa, Ly Nhi thẹn thùng.”
Nam nhân nghe xong khẽ cười, ghé vào tai nàng dỗ dành: “Đừng sợ, không ai dám nghe đâu.”
“Chẳng lẽ điện hạ còn che được lỗ tai của người khác?” Nàng không nghe theo.
“Tất nhiên là không che được, nhưng cô có thể che tư tưởng của bọn họ.”
Thấy hắn lại muốn ép xuống, Tô Ly vội vàng dùng tay ngăn lại. Lần nào hắn cũng nôn nóng như vậy, giống như tám đời chưa gặp nữ nhân bao giờ. Nàng muốn khách sáo ôn tồn một lát cũng không được. Không lâu nữa hắn sẽ xuất phát tới Dược Tuyền sơn trang rồi, thật sự không trì hoãn được nữa, nàng phải tranh thủ thời gian diễn kịch tử tế mới được.
“Điện hạ, Ly Nhi có chuyện muốn nói với điện hạ.”
Mặt nam nhân cách xa nàng chút, thơ ơ hỏi nàng: “Nói gì?”
“Đây là lần đầu tiên Ly Nhi tới phương bắc, nơi này quá lạnh, thật sự không chịu nổi, nhưng Ly Nhi lại không muốn rời xa điện hạ.” Nàng dựa sát vào hắn, hỏi dò: “Điện hạ, khi nào chàng về Thượng Kinh?”
“Chưa đánh trận xong tất nhiên chưa thể về.”