Buổi trưa, Tô Ly tới Doanh trướng của Hàn Tướng Quân đúng giờ, hình như hôm nay hơi lạnh hơn hôm qua, nàng run rẩy bồi hồi ngoài cửa một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi thị vệ tình hình bên trong.
“Bên trong còn ai không?”
Thị vệ canh cửa nhìn nhau, đều không dám nói.
Tô Ly nghi ngờ: “Chẳng lẽ điện hạ vẫn đang bận sao?”
Đám thị vệ tiếp tục trầm mặc.
Tô Ly nghĩ thầm có lẽ vẫn còn người đang ở bên trong, nàng ghé sát vào rèm cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, nhưng không hề nghe được tiếng động nào. Cứ chờ đợi như vậy ở bên ngoài thêm lúc nữa, thấy vẫn không có ai ra ngoài, nàng liền vén rèm lén lút nhìn lướt qua, chỉ một cái liếc mắt ấy đã khiến nàng giật mình.
Hàn Tương Quân đang đứng cạnh cửa nhìn nàng.
Nàng vội vàng rụt đầu lại, hoảng hốt thả rèm xuống, ngay sau đó đã bị nam nhân kéo vào trong.
“Ngươi lén lút làm gì thế?”
Tô Ly hơi sợ, nhỏ giọng nói: “Chỉ muốn nhìn xem còn ai hay không thôi.”
Hắn kéo nàng đến cạnh chậu than, bảo nàng ngồi xuống: “Sao tay lạnh thế, ngươi không có lò sưởi cầm tay à?”
Lò sưởi cầm tay là thứ gì? Nàng chưa từng dùng. Tô Ly mê mang.
Nhưng không đợi nàng trả lời, nam nhân đã tự nói: “Lát nữa bảo nha hoàn của ngươi tới chỗ Lan Anh lĩnh hai cái, ngoài ra lĩnh thêm chút vải vóc làm xiêm y.”
Hắn quét mắt nhìn xiêm y trên người nàng từ trên xuống dưới, ra điều ghét bỏ.
Xiêm y trên người Tô Ly là xiêm y ngày ấy sau khi nàng tới lều trại của hắn ngủ lại một đêm, là xiêm y chuẩn bị lâm thời cho nàng, không biết mượn từ nơi nào, cực kỳ không hợp người. Vóc dáng nàng gầy nhỏ,xiêm y trên người thì rộng rãi, mặc vào giống như hát tuồng vậy. Đừng nói hắn, chính bản thân nàng cũng ghét bỏ đây.
Nghe vậy, nàng mừng thầm, xem ra hắn không phải hoàn toàn thờ ơ với nàng. Nàng cười thẹn thùng: “Điện hạ tốt với Ly Nhi quá.”
“Vậy đã coi là tốt rồi?”
Tô Ly được đà lấn tới: “Đương nhiên không phải rồi, trước kia điện hạ người đối xử với Ly Nhi tốt hơn nhiều, chẳng qua Ly Nhi không tham lam, chỉ cần có thể ở bên điện hạ, mặc gì ăn gì đều không sao cả.”
“Trước kia cô là người thế nào, cô không nhớ nữa, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tốt xấu gì ngươi cũng là nữ nhân của cô, ăn gì mặc gì không thể khiến cô mất mặt, hiểu chưa?”
Tô Ly vội gật đầu không ngừng: “Hiểu rồi ạ.” Sau đó lại hỏi một câu: “Vậy có phải ta muốn ăn gì, muốn mặc gì đều có thể tìm Lan Anh kia đúng không? À đúng rồi, Lan Anh là ai?”
“Là nữ quan chưởng sự bên cạnh cô, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày.’
“Vâng.” Nàng ngoan ngoãn đáp lời, vui mừng không thôi. Nàng còn đang lo sau này khi chạy trốn trong tay không chút của cải không biết mưu sinh thế nào đây, nếu hắn đã nói vậy, thì nàng không khách sáo nữa.
“Điện hạ ăn cơm chưa?”
Hàn Tương Quân nhướng mày: “Ngươi chưa ăn à?”
Tô Ly cho rằng hắn hiểu lầm mình đến ăn chực, bèn vội vàng nói: “Ăn rồi ăn rồi, ta ăn xong rồi, chỉ muốn hỏi điện hạ xem điện hạ đã ăn chưa, muốn hầu hạ điện hạ dùng cơm.”
“Việc này không cần ngươi làm.”
Tô Ly nở nụ cười ngọt ngào: “Nhưng Ly Nhi muốn hầu hạ điện hạ mà.”
Đột nhiên nam nhân kéo nàng qua, để nàng ngồi lên đùi hắn, tay vuốt ve eo nàng, cười không rõ hàm ý: “Muốn hầu hạ còn không đơn giản, buổi tối thêm chút sức là được.”
“...” Nam nhân này suốt ngày chỉ nghĩ đến tình dục.
Đúng lúc ấy, có giọng nói truyền đến từ ngoài cửa: “Điện hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
“Mang vào đây.”
Sau đó là ba tỳ nữ bước vào, đi đầu là nữ tử mặc áo khoác váy màu vàng nhạt, tóc chải gọn gàng không cẩu thả chút nào, vẻ mặt cung kính, ngũ quan xinh đẹp đoan trang, bên tai đeo một đôi bông tai mặt trân châu nhẹ nhàng lay động theo từng bước đi. Nàng ta vừa bước vào hình như không đoán trước được Hàn Tương Quân đang ôm một nữ nhân, ánh mắt hờ hững lộ vẻ kinh ngạc, chỉ trong chớp mắt đã lập tức cúi đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho hai tỳ nữ phía sau bày đồ ăn lên bàn.
Có người vào, Tô Ly cũng hơi ngượng, nàng khẽ giãy giụa muốn xuống, nhưng hình như Hàn Tương Quân không hề băn khoăn về phương diện này, vẫn thong dong vuốt ve eo nàng.