Năm xưa, khi Diêu Phẩm Nghiên còn ở trong khuê các đợi gả, nàng ta đã nổi danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Vào độ tuổi đẹp nhất của nữ nhi, khi sắc vóc và khí chất bắt đầu nở rộ, trong kinh không ít công tử con nhà quyền quý vì nàng ta mà tranh giành đến mức động tay động chân.
Mãi đến sau này, khi có tin đồn nàng ta sớm đã có hôn ước với Ngụy Vương điện hạ - một mối hôn sự được chính tiên đế khi còn tại vị đích thân chỉ điểm - thì những kẻ si tình vì nàng ta mới dần dần ít đi.
Cũng chính nhờ có danh phận “vị hôn thê của Ngụy Vương” mà về sau, mỗi khi Diêu Phẩm Nghiên ra ngoài thăm hỏi, nàng ta không còn phải đối mặt với những rắc rối như trước nữa.
Tuy nhiên, điều khiến kinh thành chấn động hơn cả lại chính là việc Diêu Phẩm Nhàn trở thành thê tử của Ngụy Vương.
Trước nay ai cũng mặc định rằng vị trí Ngụy Vương phi chắc chắn sẽ thuộc về Diêu Phẩm Nghiên. Vậy mà đến khi Ngụy Vương đón dâu, người hắn cưới lại là đích thứ nữ đại phòng Diêu gia. Sự việc này khi ấy đã làm náo động cả kinh thành, khiến không ít kẻ từng ghen ghét Diêu Phẩm Nghiên thầm vỗ tay tán thưởng.
Nhưng xét cho cùng, đó cũng chỉ là những kẻ xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn.
Còn những kẻ từng si mê Diêu Phẩm Nghiên, nếu đã thành thân thì hối hận không thôi, nếu chưa thành thân thì lại thấp thỏm chờ đợi cơ hội.
Diêu lão thái thái lo ngại, nếu cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của cháu gái bảo bối sẽ bị ảnh hưởng, thế nên liền nhanh chóng định hôn cho nàng ta với Tề gia - một gia tộc thế giao của Diêu gia ở Giang Nam. Chỉ đến khi Diêu Phẩm Nghiên xuất giá rời kinh, những kẻ còn ôm mộng tưởng với nàng ta mới dần dần từ bỏ.
Thế nhưng suốt năm năm qua, dù Diêu Phẩm Nghiên không còn ở kinh thành, danh tiếng của nàng ta vẫn chưa từng bị lu mờ. Ở nơi nào có Diêu Phẩm Nhàn, ở đó vẫn có người nhắc đến Diêu Phẩm Nghiên.
Thậm chí, không ít kẻ thích bàn tán còn hay đem hai tỷ muội họ ra so sánh.
Từ lâu đã có lời đồn rằng, năm đó Diêu Phẩm Nhàn là người đã cướp đi hôn ước tốt đẹp của tỷ tỷ, nhờ thế mới có thể trở thành Ngụy Vương phi. Giờ đây, khi Diêu Phẩm Nghiên hồi kinh, ai ai cũng háo hức chờ xem Diêu Phẩm Nhàn sẽ bị chê cười thế nào.
Suốt mấy ngày kinh thành bàn tán xôn xao, tin tức bên ngoài Diêu Phẩm Nhàn đều biết rõ, nhưng nàng lại chẳng bận tâm.
Nàng vẫn sinh hoạt như thường ngày, làm những việc cần làm, không hề để tâm đến lời ra tiếng vào.
Hôm ấy, Ngụy Vương hồi phủ. Khi nghe tin, Diêu Phẩm Nhàn liền mang theo bát canh giải nhiệt đã chuẩn bị từ trước, đích thân đến thư phòng tìm hắn.
Ngụy Vương đang tắm gội, quản gia liền mời Diêu Phẩm Nhàn sang thiên điện ngồi chờ. Không lâu sau, khoảng hai nén nhang, Ngụy Vương đã chỉnh tề bước ra, khoác trên người một bộ trường bào tay áo rộng đơn giản, nhã nhặn.
Thời tiết dần oi bức, lại vừa mới tắm xong, nên khi còn chưa đến gần, Diêu Phẩm Nhàn đã có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của bồ kết trên người hắn.
Còn có một mùi hương thoang thoảng khác, mơ hồ nhưng quen thuộc - hương thơm chỉ thuộc về hắn.
Diêu Phẩm Nhàn thoáng thất thần, đến khi nhận ra thì người đã đứng trước mặt nàng, cả bóng dáng cao lớn kia phủ xuống, cùng với hương thơm nhàn nhạt vây lấy nàng.
“Thần thiếp tham kiến Vương gia.” Nàng cúi người hành lễ.
Dù hắn từng nói, người một nhà không cần quá câu nệ lễ nghi, nhưng Diêu Phẩm Nhàn hiểu rõ một điều - hắn có thể ban cho nàng ân sủng, nhưng nàng không thể thật sự tin đó là thật.
Huống hồ, giữa nàng và hắn dường như cũng chẳng hề thân thuộc.
Nói là phu thê năm năm, có cả một đứa con, nhưng nếu tính kỹ thì số ngày họ thực sự ở bên nhau còn chưa đầy hai tháng.
Đã không có nền tảng tình cảm, thì ân sủng cũng chỉ là phù du, đến nhanh đi cũng nhanh, lúc nào bị tước bỏ cũng không hay.
Thế thì ngay từ đầu, chi bằng đừng trông mong làm gì.
***
Mỗi lần gặp mặt, thê tử đều hành lễ với hắn. Ban đầu, Chu Hữu Bình còn bảo nàng miễn lễ, nhưng thấy nàng vẫn cố chấp như vậy, hắn cũng không ép buộc nữa, coi như tôn trọng lựa chọn của nàng.
Hành lễ xong, Diêu Phẩm Nhàn lên tiếng: “Hôm nay thần thiếp đến đây, không biết có làm phiền Vương gia hay không?”
Chu Hữu Bình đáp: “Không có chuyện gì quan trọng cả, không sao.” Hắn ngồi xuống ghế, ra hiệu cho thê tử cũng an vị rồi mới hỏi tiếp: “Vương phi tìm ta, có chuyện gì sao?”
Diêu Phẩm Nhàn biết Ngụy Vương xuất thân từ quân ngũ, là người không thích vòng vo dài dòng, nên cũng không rào trước đón sau mà nói thẳng: “Thần thiếp muốn về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Nghe vậy, đôi mắt đen của Chu Hữu Bình khẽ động, trong lòng hiểu rõ.
Chuyện đại tiểu thư Diêu gia trở về kinh thành đã khiến cả kinh đô xôn xao những ngày gần đây, hắn đương nhiên cũng biết.
Tuy nhiên, về vấn đề này, hắn không có lập trường để bày tỏ ý kiến, cũng không tiện nói thêm điều gì. Vì vậy, hắn không nhắc đến Diêu Phẩm Nghiên mà chỉ gật đầu đồng ý: "Vương phi thường xuyên qua lại nhà mẹ đẻ là chuyện tốt. Bổn vương cho phép."
Thực ra, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn có chút tư tâm. Dù đã biết trước nội dung trong sách, nàng vẫn không thể chắc chắn được trong lòng Vương gia rốt cuộc có Diêu Phẩm Nghiên hay không. Lần này nàng cố ý đến đây, nghiêm túc đề cập đến chuyện về thăm nhà mẹ đẻ cũng là để xem phản ứng của hắn.
Những tin đồn đang rầm rộ khắp kinh thành, hắn không thể nào không biết.
Nhưng phản ứng của Ngụy vương lại khiến nàng thất vọng. Bởi vì trên gương mặt hắn, nàng không nhìn ra bất kỳ điều gì.
Giống như trong sách đã viết, Ngụy vương điện hạ là người trầm lặng ít lời, nội tâm sâu thẳm. Vui giận đều không thể hiện ra ngoài.
Trong sách, ngay cả quyền thần Thẩm Hàn Thanh, kẻ đứng đầu triều đình, cũng không nhìn thấu được hắn, huống hồ là nàng.
Nhưng dù vậy, Diêu Phẩm Nhàn vẫn chưa từ bỏ ý định. Nàng siết chặt tay, chủ động nhắc đến Diêu Phẩm Nghiên: "Thần thiếp tạ ơn Vương gia đã quan tâm."
Sau khi cảm tạ, nàng nhẹ giọng giải thích lý do về thăm nhà mẹ đẻ.
"Hôm đó, mẫu thân có nói với thần thiếp rằng không nên thường xuyên về nhà, mà nên ở lại vương phủ chăm lo cho phu quân, dạy dỗ con cái, sống yên ổn cùng Vương gia. Thần thiếp đã đồng ý với mẫu thân.”
“Nhưng dạo gần đây, kinh thành đang bàn tán xôn xao, ai ai cũng biết chuyện này. Nếu thần thiếp cứ vờ như không hay biết, e rằng cũng không ổn. Dù là để tránh điều tiếng hay vì tình nghĩa tỷ muội, thần thiếp cũng nên trở về một chuyến."
Thấy nàng chủ động nhắc đến chuyện này, Chu Hữu Bình cũng không né tránh nữa. Hắn gật đầu: "Việc này bổn vương cũng đã nghe qua."
Hắn nâng đôi mắt đen sâu thẳm lên, trịnh trọng nhìn thê tử, nghiêm túc nói: "Vương phi không cần giải thích kỹ càng như vậy. Sau này muốn về thì cứ về, bổn vương sẽ không cấm đoán."
Diêu Phẩm Nhàn khẽ cười: "Vương gia rộng lượng như vậy, quả thực là phúc khí của thần thiếp.”
Lại nói: “ Thần thiếp nhớ rằng ngày mai là ngày Vương gia được nghỉ, không biết ngài có thời gian cùng đi không?"
"Ngày mai?" Chu Hữu Bình chỉ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối: "Ngày mai có diễn tập quân sự ở đại doanh vùng ngoại thành, bổn vương không thể nghỉ."
"Vậy thần thiếp không quấy rầy Vương gia nữa." Diêu Phẩm Nhàn đứng dậy hành lễ, cáo lui: "Thần thiếp xin lui trước."
Thực ra, Chu Hữu Bình vẫn chưa nói hết.
Hắn vốn định bảo rằng, dù sáng mai không thể đi, nhưng nếu buổi diễn tập kết thúc sớm, buổi chiều hắn có thể ghé qua. Có lẽ khi đó, hắn có thể đón nàng và nhi tử cùng về.
Nhưng nàng đã vội kết thúc câu chuyện, không có ý tiếp tục, nên hắn cũng không nói thêm.
Diêu Phẩm Nhàn rời đi, còn Chu Hữu Bình vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng cho đến khi nàng khuất hẳn sau cánh cửa.
Thời tiết ngày càng ấm áp, nên nàng đã thay y phục mỏng nhẹ. Hôm nay, nàng mặc bộ váy lụa màu xanh tuyết, lớp lụa mỏng khiến làn da trắng ngần nơi cổ tay và gáy nàng thấp thoáng ẩn hiện. Càng tôn thêm dáng người thanh lệ mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Ngụy vương đã mấy ngày không gặp nàng, khoảnh khắc này, khó mà không có chút rung động trong lòng.
***
Buổi tối, Chu Hữu Bình trở về hậu viện sớm hơn thường lệ. Trời còn chưa tối hẳn, hắn đã bước chân vững chãi đi vào.
Trước đó, hắn đã mời một tiên sinh giỏi đến dạy vỡ lòng cho nhi tử. Chỉ ít ngày nữa thôi, Khang An sẽ bắt đầu chính thức học. Vì thế, Diêu Phẩm Nhàn đã hứa với con trai rằng trước khi tiên sinh vào phủ, cậu bé có thể ngủ lại phòng mẫu thân. Nhưng sau đó, cậu bé sẽ phải quay về phòng riêng.
Khang An ngoan ngoãn đồng ý.
Những ngày qua được ở bên mẫu thân, cậu bé trở nên hoạt bát hơn rất nhiều. Dù mới chỉ bốn tuổi, nhưng chỉ cần cha mẹ quan tâm thêm một chút, cậu bé lập tức biến thành cái đuôi nhỏ luôn bám theo sau họ.
Khi Chu Hữu Bình bước vào phòng trong, hắn thấy nhi tử đang dựa vào thê tử, lắng nghe nàng đọc sách.
Hai mẫu tử ngồi bên cửa sổ, Diêu Phẩm Nhàn cầm sách, còn Khang An - một nhóc con nhỏ nhắn - thì cuộn tròn bên cạnh nàng, gương mặt trắng nõn đầy nghiêm túc, như thể đang lắng nghe rất chăm chú.
Nhưng khi thấy phụ thân bước tới, cậu bé lập tức nhảy dựng lên.
Phụ thân từng nói rằng khi không có người ngoài, bé không cần hành lễ quá quy củ, cứ đối xử như một gia đình bình thường là được.
Vì vậy, Khang An không chút do dự, lao thẳng đến, ôm chặt cổ phụ thân như một chú ếch xanh bám chặt vào cành cây.
"Cha, con nhớ người lắm!" Cậu bé siết chặt tay, gắt gao ôm lấy phụ thân, nhõng nhẽo nói: "Cả ngày hôm nay con không thấy người đâu!"
Chu Hữu Bình vốn là người cứng rắn, nhưng trước cảnh này, trái tim hắn cũng hóa mềm như nước.
"Phụ thân cũng nhớ con." Hắn ôm chặt con trai trong lòng, dịu dàng hỏi: "Hai mẹ con đang đọc sách gì thế?"
"Mẫu thân đang đọc thơ cho con nghe."
Bài thơ này cậu bé đã nghe nhiều lần, lại không dài, nên đã học thuộc lòng từ lâu. Lúc này, không chút do dự, Khang An liền ngâm nga lại bài thơ cho phụ thân nghe.
Chu Hữu Bình mỉm cười, nhẹ nhàng khen con trai.
Diêu Phẩm Nhàn khẽ nhắc: "Được rồi, mau xuống đi. Phụ thân con hôm nay chắc hẳn rất mệt rồi."
Nghe vậy, Khang An lập tức nhảy xuống khỏi người cha, ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh mẫu thân.
Diêu Phẩm Nhàn thu dọn bàn nhỏ và sách vở gọn gàng, chỉ rút ra một quyển sách để đọc.
Trong khi cha con hai người đang trò chuyện, nàng lặng lẽ chăm chú vào sách của mình. Thỉnh thoảng, ánh mắt nàng rời khỏi trang giấy, nhẹ nhàng hướng về phía trượng phu và nhi tử.
Chu Hữu Bình cảm nhận được ánh mắt của thê tử. Vì thế, khi nàng lại nhìn về phía hắn, hắn cũng không né tránh mà trực tiếp đối diện.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, trầm tĩnh, tựa như một khối hắc diệu thạch sáng bóng, thâm trầm mà bí ẩn. Ánh mắt ấy dường như có một ma lực vô hình, khiến Diêu Phẩm Nhàn không thể rời đi ngay khi chạm phải.
Trên gương mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, ánh mắt cũng chẳng có ám chỉ cụ thể, nhưng Diêu Phẩm Nhàn vẫn hiểu. Khoảnh khắc này, sự giao thoa ánh mắt giữa hai người mang theo một tầng ý vị sâu xa.
***
Buổi tối, phu thê vẫn như những ngày trước, mỗi người nằm một bên của Khang An.
Hô hấp của Khang An dần trở nên đều đặn, cậu bé đã say giấc.
Trong gian nội điện rộng lớn, chỉ có hai cây nến đỏ leo lét. Ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn thấy nhau.
Khi Khang An vừa ngủ không bao lâu, vợ chồng hai người vẫn còn trò chuyện rời rạc. Nhưng chẳng mấy chốc, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Đến khi tiếng động lại vang lên, thì đó đã không còn là lời nói, mà là những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tim đập rộn ràng.
Đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài màn trời sâu thẳm. Cửa sổ khép chặt, mái tóc đen quấn lấy nhau.
Chiếc bàn nhỏ vướng bận đã bị đẩy sang một bên. Trường kỷ dù rộng nhưng không thể vững chãi như giường lớn, động tác quá mạnh mẽ khó tránh khỏi khiến nó phát ra những tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Những âm thanh rời rạc, khi dồn dập, khi chậm rãi.
Có lúc mãnh liệt như mưa rào, có lúc lại nhẹ nhàng như dòng nước chảy.
Tiếng nỉ non xen lẫn tiếng thở dốc kéo dài, hòa quyện cùng màn đêm tĩnh lặng, cho đến tận khi trời gần sáng.
***
Hôm sau trời đổ mưa.
Đã vào hạ, một cơn mưa rào bất chợt khiến không khí trở nên mát mẻ hơn hẳn.
Diêu Phẩm Nhàn ngủ một giấc thật ngon. Khi tỉnh dậy trong tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, nàng phát hiện mình đã trở về giường lớn.
Mà cha con hai người kia, đã sớm không còn trong phòng.
—---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bản cập nhật mới nhất đã đăng lên ~