Diêu Phẩm Nhàn không để ý đến sự nghi hoặc và khó hiểu trong mắt phu quân. Nàng nhìn thẳng vào hắn, giọng nói rất hợp tình hợp lý: “Mấy năm nay Vương gia không ở nhà, thiếp chưa bao giờ chiều chuộng Khang An, phần lớn thời gian đều nghiêm khắc dạy dỗ. Nhưng bây giờ, thiếp đã nhận ra điều đó không đúng, nên muốn bù đắp, vun đắp tình cảm với con. Khang An mới chỉ bốn tuổi, thỉnh thoảng có những mong muốn nhỏ như thế này, thiếp nghĩ nên đáp ứng.”

Chu Hữu Bình đương nhiên không vô cớ tranh luận với con trai chuyện này. Nghe thê tử nói vậy, hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng nàng cảm thấy hai ngày nay Khang An gần gũi với mình hơn nên có chút sốt ruột.

Dù chỉ mới hồi kinh vài ngày, hắn cũng có thể nhận ra dường như con trai hơi sợ mẫu thân mình.

“Vương phi nói có lý, vậy tối nay cứ theo ý Khang An, ngủ cùng phụ thân và mẫu thân.” Dứt lời, hắn đón lấy Khang An từ tay Diêu Phẩm Nhàn rồi nhìn sang nàng, giọng điềm nhiên: “Để bổn vương ôm đi, tiểu tử này cũng nặng rồi.”

Diêu Phẩm Nhàn không tranh cãi chuyện đó, chỉ cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ Vương gia.”

“Đi thôi.” Chu Hữu Bình một tay ôm con trai, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên eo thê tử, ba người cùng nhau đi về nhà chính.

Trong lòng Khang An vui sướng, nhưng vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, không dám bộc lộ ra ngoài

So với chỗ của Vương gia, sân của Vương phi có nhiều người hầu hạ hơn, cũng náo nhiệt hơn. Khi thấy chủ nhân trở về, cả nhóm nô tỳ vội vàng ùa tới phục vụ.

Bưng trà, dâng nước, từng người nối tiếp nhau vào, lại lần lượt lui ra.

Khang An cảm thấy, cuộc sống như thế này mới chính là điều mình mong muốn! Được thỏa mãn rồi, cậu bé lại nảy ra một ý tưởng táo bạo hơn.

“Một lát nữa con muốn tắm cùng phụ thân và mẫu thân.” Bé ngẩng đầu, ánh mắt trông mong.

Cả hai phu thê Ngụy Vương: “……”

Bầu không khí trở nên im lặng.

Khang An rất biết cách quan sát sắc mặt người khác. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, bé lập tức bồi thêm một câu: “Không được sao?” Giọng điệu ngoan ngoãn, pha chút khẩn cầu, “Nếu không được thì thôi, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Miệng nói là nghe lời, nhưng trong mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Đứa nhỏ này, được nuông chiều mấy ngày, bây giờ lại bắt đầu không chịu nổi ấm ức.

Vậy nên, đừng xem thường trẻ con bốn tuổi. Trẻ bốn tuổi cũng đã biết suy tính và chơi chiêu rồi.

Diêu Phẩm Nhàn á khẩu.

Chu Hữu Bình chủ động nhận trách nhiệm dạy dỗ con. Hắn lập tức nghiêm mặt, giọng trầm ổn nhưng đầy uy nghiêm: “Không thể.”

Giọng điệu nghe có vẻ khuyên nhủ nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại vô cùng nghiêm túc. Hắn muốn dùng cách này để con hiểu rằng, về sau không được tùy tiện nói ra những lời như thế hay đưa ra những yêu cầu không hợp lý.

Khang An rõ ràng bị cha làm cho sợ. Vừa rồi còn rơm rớm nước mắt, nhưng lúc này khi thực sự hoảng hốt, cậu bé lại không khóc nữa.

Sắc mặt Chu Hữu Bình trầm xuống. Loại lời lẽ vớ vẩn này, chắc chắn là do người hầu bên cạnh con nói ra. Dù là vô tình hay cố ý, rõ ràng họ đã không dạy dỗ tốt.

Con trai hắn vẫn còn nhỏ, như một tờ giấy trắng, chưa hiểu chuyện đời. Hắn mong sau này con có thể đứng vững giữa thiên hạ, làm một nam nhân chính trực, nên càng không muốn để con bị ảnh hưởng xấu mà trở thành kẻ vô dụng đáng khinh.

Vì thế, dù ngoài mặt không nói gì thêm, nhưng trong lòng hắn đã có quyết định. Hắn cần bàn bạc với thê tử để tuyển chọn lại những người hầu cận bên con.

***

Bên này, Diêu Phẩm Nhàn hiểu con hơn ai hết. Nàng biết, con trai nàng mới bốn tuổi, chắc chắn không thể tự mình nghĩ ra những lời lẽ hồ đồ như vậy.

Nếu thực sự bị dạy hư, thì hẳn sẽ có dấu hiệu từ trước, chứ không phải bỗng nhiên nói ra những lời đó ngay trước mặt cha.

Vì thế, nàng kéo con trai sang một bên, dịu giọng hỏi: “Con nói cho nương biết, con nghe những chuyện này từ đâu?”

Khang An nghiêm túc và thành thật trả lời: “Là Tề Thọ bên phủ Tĩnh Vương bá bá nói.”

Nghe vậy, Diêu Phẩm Nhàn lập tức hiểu rằng chuyện này không liên quan đến những nô tỳ hầu hạ con trong phủ, liền yên tâm hơn. Nàng tiếp tục hỏi: “Vậy Tề Thọ đã nói với con thế nào? Con kể lại cho mẫu thân nghe, mẫu thân giúp con xem có đúng hay không.”

Chu Hữu Bình cũng nghe thấy, liền quay người lại ngồi xuống bên cạnh.

Khang An không dám giấu giếm, liền kể lại y nguyên những gì Tề Thọ đã nói: “Tề Thọ bảo rằng cậu ấy thường xuyên tắm chung với Tĩnh Vương bá bá. Mỗi năm vào mùa thu đông, Tĩnh Vương bá bá còn dẫn cậu ấy đến suối nước nóng trong cung.”

Cậu bé có chút ấm ức, lí nhí nói tiếp: “Tề Thọ luôn khoe khoang chuyện này trước mặt con, nên con cũng muốn thử. Nếu con được tắm chung với phụ thân và mẫu thân, lần sau con cũng có thể khoe lại với cậu ta.”

Thì ra là vậy.

Trẻ con thật ra rất đơn thuần. Người nghĩ nhiều lại chính là người lớn.

Diêu Phẩm Nhàn liếc nhìn phu quân đầy ẩn ý.

Chu Hữu Bình cũng nhận ra bản thân đã trách nhầm con. Nghĩ đến chuyện những năm qua mình thường xuyên vắng nhà, chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha, hắn liền nói: “Vậy tối nay con có thể tắm cùng vi phụ. Nhưng còn mẫu thân con……”

Hắn ngước mắt nhìn sang Diêu Phẩm Nhàn, sau đó nghiêm túc dạy con: “Nam nữ khác biệt, chuyện này cha sẽ giải thích kỹ cho con sau.”

Khang An lập tức vui vẻ hẳn lên.

“Hài nhi tuân mệnh!” Cậu bé còn lễ phép cúi đầu cảm tạ: “Hài nhi tạ phụ vương.”

Chu Hữu Bình bế con vào tịnh thất*. Lúc này, Diêu Phẩm Nhàn mới có khoảng thời gian hiếm hoi để một mình nghỉ ngơi.

*Tịnh thất (净室) là một thuật ngữ dùng để chỉ gian phòng sạch sẽ, yên tĩnh, thường dành cho việc tu hành, thiền định hoặc nghỉ ngơi. Trong bối cảnh cung đình, hoàng thất, "tịnh thất" có thể là phòng tắm hoặc nơi thanh tịnh để thư giãn.

Cả ngày bên cạnh lúc nào cũng có người hầu hạ, giờ được yên tĩnh, nàng có thể suy nghĩ nhiều chuyện thấu đáo hơn..

Ban ngày, dù đã chấp nhận mọi thứ, nhưng lúc hồi tưởng lại, nàng vẫn có cảm giác mơ hồ như đang trong một giấc mộng.

Nàng vốn chỉ là một nữ phụ trong quyển sách bi kịch, lại chẳng thể sống yên ổn quá hai năm. Nếu không phải đột nhiên thức tỉnh, nhìn thấu thiên cơ, thì hai năm sau, kẻ đáng thương nhất sẽ là mẫu thân nàng và con trai nàng.

Diêu Phẩm Nhàn muốn nhân lúc này yên tĩnh, gọi Tiểu Ngũ ra tâm sự. Nhưng nàng gọi mãi vẫn không thấy hồi đáp.

Nàng nghĩ, có lẽ ngay cả tiên nhân trên trời cũng cần nghỉ ngơi.

Trong lòng nàng, Tiểu Ngũ tuy gọi nàng là chủ nhân, nhưng nàng lại xem nó như một vị thần tiên che chở cho mình.

Không lâu sau, Chu Hữu Bình ôm Khang An bước ra. Cậu bé đã ngủ say, ngoan ngoãn gối đầu lên vai cha, không hề nhúc nhích.

Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy liền đứng dậy đón con.

Nàng nhẹ nhàng đặt Khang An lên giường, đắp chăn cẩn thận cho con. Chu Hữu Bình nhìn nàng rồi nói: “Mới ngâm nước ấm một chút đã ngủ rồi.”

Diêu Phẩm Nhàn khẽ gật đầu, hạ giọng đáp: “Hôm nay nghịch ngợm cả ngày, chắc chắn rất mệt.”

Chu Hữu Bình tự tay buông màn che, rồi nhìn thê tử: “Cứ để con ngủ trước một lát.”

Dứt lời, hắn bước đến bên cửa sổ. Đúng lúc này, Diêu Phẩm Nhàn cũng có một chuyện muốn xin ý kiến hắn, liền đi theo.

“Có một việc, thần thiếp muốn thỉnh điện hạ cho phép.”

Nghe nàng nói vậy, Chu Hữu Bình ngồi xuống, ra hiệu cho nàng cũng ngồi.

“Chuyện gì? Cứ nói đừng ngại.”

Diêu Phẩm Nhàn nhẹ nhàng đáp: “Thần thiếp muốn sắp xếp cho Trần ma ma sang hầu hạ mẫu thân thiếp.”

Nàng không giải thích lý do. Nhưng nàng tin, với sự thông minh của Vương gia, hắn chắc chắn hiểu rõ.

Quả nhiên, Chu Hữu Bình không cần suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi, nàng tự quyết định là được.”

Diêu Phẩm Nhàn khẽ cúi đầu:

“Đa tạ Vương gia.”

Thực ra Chu Hữu Bình muốn hỏi nàng hôm nay làm sao vậy. Hắn rõ ràng nhận ra, nàng lập tức đồng ý để nhi tử ở lại không chỉ vì muốn bồi dưỡng tình cảm đơn thuần như vậy.

Nàng đang né tránh.

Né tránh hắn.

Nhưng cuối cùng, hắn không hỏi. Vì trong lòng hắn đã có câu trả lời.

Hắn nghĩ có lẽ do những ngày qua hai vợ chồng quá mức thân mật, không biết tiết chế, khiến nàng mệt mỏi.

Từ nhỏ, thân thể hắn cường tráng, tất nhiên không vấn đề gì, nhưng nàng thì khác.

Vì lo lắng cho sức khỏe của nàng, mấy ngày sau đó, Chu Hữu Bình cũng không có ý định thân cận nàng thêm nữa.

Chuyện này thực ra cũng rất kỳ lạ. Trước đó, khi hai người quấn quýt mỗi đêm, càng gần gũi lại càng khao khát. Nhưng khi hắn quyết định tiết chế, ngọn lửa ham muốn ấy ngược lại cũng dần lắng xuống.

Chu Hữu Bình vốn không phải hạng người không kiểm soát được chính mình. Chỉ cần hắn không nghĩ đến, hắn hoàn toàn có thể tự kiềm chế.

Diêu Phẩm Nhàn vốn chỉ là nhất thời chưa thể tiếp nhận chuyện này, nên muốn giữ khoảng cách với hắn. Nhưng nàng không ngờ, từ hôm đó trở đi, Ngụy vương điện hạ lại không hề chạm vào nàng thêm lần nào.

Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ vì chuyện này mà bất an, lo lắng. Nhưng bây giờ, sau khi đã thức tỉnh, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Ngươi vô tình, ta liền tuyệt tình.

Điều nàng quan tâm nhất bây giờ chính là sức khỏe của bản thân.

Nàng cần nhanh chóng điều dưỡng lại thân thể. Sau đó, mới có thể nghĩ đến chuyện kéo dài tuổi thọ.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Khi kỳ nghỉ kết thúc, Chu Hữu Bình quay lại triều đình xử lý chính sự và quân vụ. Cuộc sống của hai vợ chồng lại dần trở về như trước kia – gặp nhau ít, xa nhau nhiều. Nhưng dù vậy, vẫn tốt hơn lúc hắn còn trấn thủ biên cương rất nhiều.

Ít nhất, bây giờ nếu nàng cần tìm hắn, nàng có thể tìm được. Hơn nữa, việc dạy dỗ nhi tử cũng không còn là trách nhiệm của riêng nàng nữa.

Xét về tổng thể, Diêu Phẩm Nhàn thấy cuộc sống của mình nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Nhưng khi nàng hỏi Tiểu Ngũ về tình trạng cơ thể, nó nói rằng số mệnh của nàng vốn đã định sẵn. Dù bây giờ bắt đầu tĩnh dưỡng, chỉ dựa vào nghỉ ngơi cũng không thể khôi phục hoàn toàn.

Tĩnh dưỡng là cần thiết.

Nhưng ngoài ra, nàng cần phải hoàn thành nhiệm vụ để tăng giá trị sức khỏe lên 100 điểm, sau đó mới có thể tính đến chuyện kéo dài tuổi thọ.

Nàng nhớ rõ, hôm đó ở nhà mẹ đẻ, giá trị sức khỏe đã tăng thêm 5 điểm. Nhưng muốn đạt đến 100 điểm… con đường phía trước vẫn còn rất dài.

***

Ở Ngụy vương phủ, gần như không có cơ hội nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Trước đây, khi Vương gia không ở nhà, một mình nàng đã có thể sắp xếp mọi việc trong phủ ổn thỏa. Tất cả hạ nhân, không ai dám coi thường nàng – nữ chủ nhân trẻ tuổi của vương phủ.

Hiện giờ, Vương gia đã trở lại. Hắn đối với nàng vẫn khách khí, tôn trọng.

Nàng lại có con trai dưới gối, địa vị vững vàng, không ai dám bất kính với nàng.

Vì vậy, nếu cứ ở yên trong vương phủ mà muốn hoàn thành nhiệm vụ, căn bản là không có khả năng.

Nhưng, cơ hội đã đến. Diêu Phẩm Nghiên về kinh sớm hơn dự kiến.

Có lẽ vì mang hào quang nữ chính, tin tức nàng ta trở về nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Nghĩ đến nội dung trong sách, Diêu Phẩm Nhàn nhớ lại những gì đã được miêu tả về tâm lý của Diêu Phẩm Nghiên sau khi hồi kinh.

Cùng với đó là những kẻ vốn dĩ không ưa nàng, nay lại nhân cơ hội này mà khiêu khích, công kích bằng lời nói, chờ đợi để xem nàng bẽ mặt.

Nhưng giờ đây, khi nhớ lại tất cả những điều đó, Diêu Phẩm Nhàn chỉ cảm thấy… dường như đã là chuyện của mấy đời trước.

Ngay lúc này, giọng nói của Tiểu Ngũ bỗng vang lên bên tai nàng: [Chủ nhân, cơ hội đã tới.]

—---------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ừm… tỷ tỷ đã trở lại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play