Bên ngoài, mưa rơi tí tách đập vào cửa sổ, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến lạ thường.
Diêu Phẩm Nhàn có một giấc ngủ thật sâu, khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người nhẹ nhõm. Đó là cảm giác thư thái sau những ngày mệt mỏi được nghỉ ngơi trọn vẹn. Nàng cảm nhận từng tấc da thịt trên cơ thể đều như được thả lỏng, vô cùng dễ chịu.
Ngày mưa thế này vốn thích hợp để lười biếng nằm dài trên giường, nhưng một khi đã tỉnh giấc, Diêu Phẩm Nhàn lại không thể nuông chiều bản thân mà tiếp tục ngủ nướng.
Nàng xốc chăn ngồi dậy, gọi người hầu vào giúp mình rửa mặt, chải đầu.
Thanh Cúc đứng phía sau, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Nhìn vào gương, thấy nét mặt chủ tử, Thanh Cúc mấy lần định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Diêu Phẩm Nhàn bắt gặp vẻ mặt do dự ấy qua tấm gương đồng, khẽ cười, chậm rãi nói: “Ngươi và ta từ nhỏ đã thân thiết, chẳng có chuyện gì giấu nhau. Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, sao lại cứ do dự mãi thế?”
Thanh Cúc vừa thuần thục chải tóc, vừa đáp: “Không có gì, chỉ là thấy hôm nay sắc mặt nương nương tốt hơn hẳn so với mọi ngày.”
Trước đây, chủ tử của nàng lúc nào cũng bận rộn, vất vả gánh vác cả vương phủ. Tuy dung mạo xuất chúng, lại còn trẻ tuổi, nhưng vì áp lực đè nặng mà cả ngày hiếm khi thấy nàng cười, trạng thái lúc nào cũng không tốt.
Lúc đó, dù tuổi còn trẻ, gương mặt nàng cũng đã vương nét tiều tụy, chẳng mấy khi thật sự vui vẻ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play