Mò kim đáy bể tìm ai đó trong biển người mênh mông không hề dễ dàng, nhưng một khi người đó đã lộ diện và để lại dấu vết, việc nắm bắt động thái của đối phương không phải là việc quá khó.
Buổi chiều, Hạ Tranh nhận được thông tin liên lạc và địa chỉ làm việc của Lâm Hướng Bắc.
Anh tra cứu mạng xã hội của đối phương thông qua số điện thoại, ảnh đại diện là một quầng tà dương rực rỡ, có lẽ là tự chụp, độ phân giải hơi mờ, biệt danh là tên thật Lâm Hướng Bắc, không có dòng giới thiệu cá nhân. Chỉ dựa vào những thông tin đơn điệu này thì chẳng thể đoán được chút gì về cuộc sống của cậu, vậy mà Hạ Tranh lại dừng lại trên trang đó mấy phút, liên tục nhấp vào phóng to ảnh đại diện để nghiên cứu, như thể đang cố gắng xác định vị trí địa lý thông qua bối cảnh vậy.
Dẫu sao anh cũng không có năng lực nhìn thấu được mọi thứ, đương nhiên chẳng thu hoạch được gì.
"Muselbar..."
Hạ Tranh nhập thông tin vào trang tìm kiếm, trang web tự động nhảy ra giới thiệu chi tiết.
Đó là một quán bar cao cấp hoạt động được nửa năm, nằm trong vùng xám với chiêu bài tiếp thị là dùng trai xinh gái đẹp để thu hút.
Hạ Tranh không khỏi nhíu mày, môi mím lại, lộ ra chút không hài lòng khó nhận thấy, anh không ngờ phạm vi nghề nghiệp của Lâm Hướng Bắc lại rộng đến vậy, từ nhân viên đỗ xe đàng hoàng nhảy vọt sang thế giới ăn chơi trụy lạc xa hoa. Nghĩ lại thì cũng không có gì là không thể, thời trung học Lâm Hướng Bắc đã thường xuyên lang thang trong quán bar và vũ trường theo đám người Chung Trạch Nhuệ, thậm chí còn bị bắt vào tù vì những nơi ăn chơi như vậy.
Sao không rút ra chút bài học nào cả? Hạ Tranh cảm thấy hơi thất vọng vì Lâm Hướng Bắc vẫn lạc lối không quay đầu.
Anh nhớ đến câu nói vô tình của Chu Trác "Đừng chấp nhặt với loại người đó", tự vấn lòng mình, chẳng lẽ chỉ vì chút không cam lòng mà lại muốn dính líu đến Lâm Hướng Bắc lần nữa sao?
Anh không biết, nhưng hiện tại, anh còn có công việc quan trọng hơn cần xử lý trước.
Trời dần tối, giờ cao điểm tan tầm khiến những chiếc xe vốn nên lao vun vút phải nhích từng chút một trên con đường lúc rộng lúc hẹp, một tia sáng vàng nhạt xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, phản chiếu bóng người ngồi thẳng tắp đang lật giở hồ sơ trên bàn làm việc.
Vì thường xuyên thức khuya đọc sách, Hạ Tranh bị cận nhẹ, ban ngày còn đỡ, nhưng đến đêm thì tầm nhìn sẽ trở nên mờ mịt. Lúc này, trên sống mũi cao của anh đeo một cặp kính nửa gọng màu xám đen bình thường nhất, ánh đèn trắng trên trần như biến dạng dừng ở một phần góc kính, phản chiếu tia sáng sắc lạnh.
Thái Bác Minh gõ cửa từ bên ngoài, nhận được tiếng đáp mới vặn tay nắm, thò nửa người vào: “Luật sư Hạ, cùng đi ăn tối không?”
Đứng sau anh ta là vài đồng nghiệp, Chu Trác đứng giữa, tất cả đều hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hạ Tranh.
Hạ Tranh đứng dậy nói: "Tôi còn một số tài liệu gấp cần xử lý, mọi người đi trước đi."
Lời nói là vậy, nhưng khi mọi người rời đi, Hạ Tranh lại lơ đãng lật qua lật lại cuốn bộ luật dân sự đã sờn mép giấy, trông không giống thật sự tra cứu tài liệu mà giống như đang giết thời gian dư thừa hơn.
Gần 11 giờ, đồng nghiệp quay lại văn phòng lấy tài liệu quan trọng bị bỏ quên, phát hiện đèn phòng Hạ Tranh vẫn sáng, vừa định bước tới hỏi han vài câu thì đèn đã tắt phụt, Hạ Tranh cầm cặp công văn đã mở cửa xuất hiện ngay trước mặt.
"Vẫn chưa về à." Đồng nghiệp chào một tiếng.
Hạ Tranh khựng nhẹ bước chân: “Về đây.”
Hai người vừa nói chuyện vừa xuống thang máy, xe của Hạ Tranh ở bãi đỗ xe ngầm, đến tầng một anh chào tạm biệt đối phương, khẽ thở phào một hơi rất nhẹ.
Khi nhập “Muselbar” vào định vị, anh thoáng do dự một giây, nhưng khoảnh khắc đạp ga thì lại cực kỳ trơn tru.
Lâm Hướng Bắc không dám gặp anh là vì có điều áy náy, còn anh thì chẳng kiêng dè chuyện gì.
Đing --
Tin nhắn nhắc Lâm Hướng Bắc sáng mai tám giờ phải có mặt đúng giờ tại bệnh viện đã hẹn để kiểm tra sức khỏe.
Cậu tắt màn hình, cài từng cúc áo ghi lê, liếc nhìn lỗ nhỏ màu vàng do bị bỏng trên vai, dùng ngón cái chà mạnh, vết thương chưa lành hẳn bị cọ xát, đau âm ỉ, nhưng cậu lại như không cảm nhận được gì, dùng cơn đau ấy để đánh thức dây thần kinh tê liệt của mình.
Sàn nhảy ở tầng một, tầng hai tương đối yên tĩnh có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc tiết tấu mạnh mẽ rung lên từng đợt, người đi trên mặt đất kết nối với trần nhà buộc phải cộng hưởng tần số, như bước đi ở một nơi vừa trải qua động đất hẵng còn dư chấn, đầu óc cũng choáng váng theo.
Trên ghế dài là đám nam nữ nghiêng ngả cười đùa chơi trò chơi uống rượu, búng ngón tay: "Lấy hai tá bia trắng."
Lâm Hướng Bắc đang lau quầy bar xoay người đáp lại, lấy từng chai thủy tinh từ tủ lạnh bỏ vào giỏ rượu, tổng cộng hai mươi tư chai, cậu nắm hai quai giỏ nhấc lên, vừa nhấc, bàn tay trái không chịu nổi sức nặng lập tức cảm thấy một cơn đau nhói dữ dội, tay buông lỏng, suýt làm đổ rượu xuống sàn.
Khách hàng nóng vội thúc giục: "Xong chưa?"
Lâm Hướng Bắc rút khăn nhanh chóng quấn chặt quanh hổ khẩu và cổ tay trái, dùng độ bó gần như cắt đứt lưu thông máu để giảm bớt cơn đau, rồi nghiến răng nhấc lên, thuận lợi mang rượu đến mặt bàn hình chữ L của ghế dài.
Để ngày mai kiểm tra sức khỏe suôn sẻ, hai ngày nay cậu không đụng vào rượu nên vẫn luôn cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng một gã đàn ông say khướt lại túm lấy tay cậu: "Uống một chai đi."
Lâm Hướng Bắc không muốn xích mích với khách hàng, cười xòa nói: "Xin lỗi, tôi cảm cúm vừa uống thuốc kháng sinh, không uống rượu được."
"Thật không đấy?"
Gã đàn ông nheo đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, gối đầu lên ngực người phụ nữ, cô ấy cười khúc khích, vòng tay qua vai làm nũng: "Thôi mà, anh đừng làm khó người ta, em uống với anh đây."
Lâm Hướng Bắc nhận ra đó là một trong những nữ tiếp viên của Muselbar, tuy bình thường không nói chuyện nhiều nhưng rất biết ơn cô ấy ra tay giúp đỡ, mỉm cười với cô.
Mấy lời trêu đùa vô hại như thế một đêm không đếm xuể, chỗ này đang đùa giỡn cũng chẳng ai để ý.
Lối vào tầng hai có một thanh niên cao gầy bước vào, anh đến một mình, có vẻ nhận thức được trang phục của mình quá nghiêm tục không hợp với nơi vui chơi, cố ý cởi áo vest vắt ở khuỷu tay, nới lỏng cà vạt họa tiết ô vuông nhỏ màu xám đen, khiến bản thân trông thoải mái và thư giãn hơn.
Nhưng dẫu vậy, từ ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn có thể lờ mờ thấy được anh có chút cảnh giác với những nơi thế này, thái độ dò xét, nhưng anh che giấu cảm xúc rất tốt, dù sao những năm qua vì công việc, Hạ Tranh cũng không ít lần ra vào vùng xám.
Nhân viên quán bar dẫn anh đến ghế dài đã đặt, hai tay đưa thực đơn rượu: “Thưa anh, có nhu cầu xin cứ nhấn chuông.”
Trong ánh sáng mờ ảo liên tục thay đổi là những tiếng cười hỗn loạn khắp nơi, xen lẫn vài tiếng reo hò đột ngột khi trò chơi phạt rượu kết thúc, Hạ Tranh ngồi yên trên ghế một lúc, đám nam nữ qua lại như những bóng chim đầy màu sắc nhanh nhẹn bay vụt qua trước mắt anh, toàn là những khuôn mặt xa lạ.
Anh đứng dậy, chậm rãi đi lại giữa các dãy ghế, người rất đông, từng tốp người đến rồi đi, một gã say rượu lảo đảo va vào vai anh.
Anh nghiêng người tránh, đến trước tháp rượu sâm panh cao ngang người được xếp bằng ly martini cố định trên bàn với thiết bị tạo dòng chảy tuần hoàn, chất lỏng màu vàng nhạt từ vòi phun hình chai rượu trên đỉnh liên tục chảy xuống như dòng suối nhỏ, y hệt một cơn mưa vàng đổ vào miệng ly rộng, lướt qua thân ly ẩm ướt, tụ lại tại đế vuông có cánh hoa hồng đỏ thẫm trôi nổi, cứ thế xoay vòng lặp lại.
Ánh đèn neon dịu nhẹ chiếu chất lỏng trong ly thành đủ mọi màu sắc khác nhau, qua gợn sóng nước, thế giới hiện ra méo mó lăn tăn, phản chiếu bóng lưng mờ ảo không xa.
Hạ Tranh dừng bước, lặng lẽ quan sát.
Nhờ cô gái tốt bụng giúp đỡ, Lâm Hướng Bắc thoát thân mà không dính giọt rượu nào, cậu nghiêng người sang một bên, nhưng năm ngón tay người đàn ông lại bất ngờ véo vào mông cậu một cái, rồi cười hô hố đầy thô tục.
Hạ Tranh có thể thấy, sống lưng Lâm Hướng Bắc lập tức cứng đờ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nhục nhã rất mờ, nhưng chỉ vậy thôi, đối mặt với trêu chọc và quấy rối, cậu không có bất kỳ phản ứng nào khác, không khó để tưởng tượng hẳn là cậu đã trải qua nhiều tình huống tương tự, thậm chí đã quen với việc làm như không có gì xảy ra bưng khay đi.
Điều này không đúng --
Nếu là Lâm Hướng Bắc thời thiếu niên, cậu không thể bấm bụng nhẫn nhịn như vậy, chắc chắn sẽ vung nắm đấm, đánh cho gã kia phải van xin tha thứ.
Không có, chẳng có gì cả, Lâm Hướng Bắc đã đi sang ghế bên cạnh thêm đá cho khách.
Ngọn lửa vô danh âm thầm cháy trên vẻ mặt lạnh băng của Hạ Tranh, anh như một kẻ biến thái rình rập lặng lẽ bám theo Lâm Hướng Bắc, theo bước chân của cậu rẽ vào nhà vệ sinh.
Môi trường quá ồn ào, Lâm Hướng Bắc hoàn toàn không nhận ra, đến khi cậu ngẩng khuôn mặt vừa rửa ướt nhẹp lên thì bất ngờ thấy trong gương có thêm một đôi mắt, như bị đánh một gậy xoay phắt người lại, phía sau, chính là Hạ Tranh mà cậu đã quyết tâm tránh xa.
Sau vài giây hoảng loạn, Lâm Hướng Bắc dùng sức lau đi giọt nước trên mặt, thắt lưng của cậu tựa vào mép bồn rửa bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, cái lạnh đó như thể lan dọc theo xương cụt luồn thẳng vào tim, mở miệng, giọng nói như nuốt cát: "Sao anh lại ở đây?"
Vì vai rộng chân dài, rất cao ráo nổi bật, chỉ đứng thôi cũng là tâm điểm, động tác tiến lên chậm rãi của Hạ Tranh càng mang đến cho Lâm Hướng Bắc một cảm giác áp lực khó nói, nhưng khi hai người sắp đối diện, anh lại bước sang một bên đứng ở bồn rửa bên cạnh, mở vòi nước, dùng giọng điệu bình thường hỏi ngược lại: "Còn cậu, cậu làm gì ở đây?"
Biết rõ còn hỏi.
Lâm Hướng Bắc mặc áo sơ mi ghi lê đầu óc rối bời, đứng thẳng người, vải áo căng chặt như một đôi tay bóp cho eo cậu nhỏ hơn: "Tôi làm việc ở đây."
Hạ Tranh im lặng một giây, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hướng Bắc qua gương, mang theo chút ác ý vạch trần vẻ bình tĩnh giả tạo của cậu, chậm rãi nói: "Công việc của cậu, là để người ta véo mông ở đây à?"
Một câu nhẹ tênh như vậy vang lên bên tai Lâm Hướng Bắc như tiếng khua chiêng gõ trống, át đi tất cả âm thanh khác.
Dường như cậu không ngờ Hạ Tranh lại làm khó cậu không chút nể nang như vậy, biểu cảm trên mặt thoáng chốc ngớ ra, nhưng Lâm Hướng Bắc đã chịu nhiều khinh miệt, thêm Hạ Tranh cũng chẳng xi nhê gì, cậu vẫn xoay sở được, chỉ là vì đối tượng đặc biệt nên hơi khó nhằn hơn một chút.
Cậu hé môi, rồi lại mím chặt, sau đó nặn ra một nụ cười, là nụ cười hơi phóng túng, như thể bị Hạ Tranh nói trúng nên chẳng buồn vớt vát nữa: "Anh thấy hết rồi à? Thì đã sao chứ, cũng chỉ vì kiếm tiền thôi."
Cậu tỏ vẻ không quan tâm khẽ vẩy nước trên tay, Hạ Tranh lại đột nhiên nắm chặt cổ tay trái của cậu, lực quá mạnh, cậu đau đến mức giật mạnh ra theo bản năng, động tác nhanh chóng vội vàng, như rất ghét bị Hạ Tranh chạm vào.
Hạ Tranh bị hành động của cậu làm cho hơi lảo đảo, nhìn Lâm Hướng Bắc lần nữa, trong mắt đã có thêm chút giễu cợt.
Một vị khách chạy vào nhà vệ sinh, huỳnh huỵch đẩy cửa phòng riêng, nôn ọe ầm ĩ, không khí lập tức tràn ngập mùi chua thối lên men, xộc lên khiến người ta buồn nôn.
Có người ngoài chen vào không tiện nói tiếp, Lâm Hướng Bắc cũng không biết nên đối mặt Hạ Tranh với dáng vẻ thế nào, vội vàng lẩm bẩm một câu “Đi đây” rồi bước nhanh rời đi, để lại cho Hạ Tranh một bóng lưng như kẻ phạm tội bỏ trốn.
--
Lời tác giả:
Chúc mừng luật sư Hạ và Tiểu Bắc vinh dự đạt giải nhất trong cuộc thi đôi tình nhân cứng miệng.