Dù rơi vào cảnh khốn cùng nhất, Lâm Hướng Bắc cũng chưa từng có ý nghĩ “giá như có Hạ Tranh ở đây thì tốt biết mấy”.
Cậu chỉ mừng vì Hạ Tranh đã sớm phân rõ ranh giới với một kẻ rối tinh rối mù như cậu.
Nhưng vào giây phút này, khi Hạ Tranh nói ra câu đó, cậu lại bất chợt nảy sinh những ảo tưởng không nên có.
Lưng Lâm Hướng Bắc dán chặt vào đệm xe, tránh ánh mắt quá đỗi nặng nề của Hạ Tranh, đôi môi khô khốc khó nhọc mấp máy: "Sao anh lại..."
“Chuyện rõ như ban ngày, hỏi thăm chút là biết thôi.”
Hạ Tranh đã đoán trước câu hỏi của cậu, nhìn thẳng vào cậu. Vừa rồi ở Muselbar, đủ loại ánh sáng phức tạp đã che khuất khuôn mặt của Lâm Hướng Bắc, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn đường, anh mới có thể nhìn thấy vết tím nhạt ở đuôi mắt và khóe môi của Lâm Hướng Bắc. Anh cau mày một cái thật nhanh, không suy nghĩ đã đưa tay chạm vào.
Lâm Hướng Bắc quên né tránh, cũng không có chỗ để né, cảm thấy đầu ngón trỏ của Hạ Tranh ấn lên vết thương đã gần lành của mình, lúc này mới hơi nghiêng đầu sang một bên, vừa có động tác tránh đi, Hạ Tranh đã lập tức nắm lấy cằm cậu, kéo mặt cậu trở lại vị trí ban đầu -- một hành động áp đảo gần như tấn công.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play