“Cà phê của anh đây, chúc anh dùng bữa vui vẻ.”
Sau khi xử lý vết thương ở phòng khám nhỏ và nghỉ ngơi một đêm, Lâm Hướng Bắc lại quay về nghề cũ, tiếp tục làm công việc giao đồ ăn và chạy vặt không đòi hỏi bất kỳ bằng cấp nào.
Đơn nào cũng nhận, nhà cao tầng không thang máy cũng leo, đi sớm về khuya, vất vả thì có vất vả, một tháng kiếm được hơn chục nghìn, nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu so với khoản nợ phải trả góp mỗi tháng.
Mọi khó khăn đều xoay quanh chữ “tiền”, mang gánh nặng nợ nần, Lâm Hướng Bắc không ít lần mơ thấy anh Đại Phi dẫn một đám người cầm gậy đuổi theo cậu, bầu trời sáng rực như những dãy núi đè xuống, mà cậu thì chẳng khác nào một con chuột qua đường không dám ló mặt ra ngoài, không có nơi nào để trốn.
Mỗi lần tỉnh dậy, tay trái cậu lại co giật không ngừng.
Cú đạp của anh Đại Phi đã gây tổn thương không nhỏ cho tay trái vốn mang thương tật của cậu, bác sĩ phòng khám khuyên cậu đến bệnh viện chụp X-quang để điều trị, cậu chỉ cười cười không nói gì, mua một lọ dầu hoa hồng về tự xoa bóp ở nhà. Sau ba ngày, cậu đã cố gắng còn nước còn tát tự chữa bừa, lại thật sự bớt đau hơn, dĩ nhiên, cũng có thể là vì cậu đã bận rộn đến mức chẳng còn sức chú ý đến nỗi đau thể xác.
Giờ cao điểm giao đồ ăn, Lâm Hướng Bắc tranh thủ vài phút chờ đợi để ngồi trên xe điện gặm hai cái bánh mì lót dạ, chủ quán phở hô một tiếng, cậu vội vàng đáp lại, tu mấy ngụm nước khoáng nuốt vội chút đồ ăn còn dính trên vòm miệng, bước vài bước nhấc túi đồ ăn từ khu vực nhận đơn, vặn ga, lao vào dòng xe cộ tấp nập.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play