Từ hôm biết mình bị hỏng thai, tôi rơi vào tình trạng khủng khoảng tâm lý, ngày nào cũng chỉ ngồi co ro một góc lúc khóc lúc cười, các bác sĩ và y tá phải trực canh sợ tôi nghĩ quẩn, họ thậm chí còn ra sức chăm bẵm tôi như một đứa trẻ con, tốt với tôi gấp trăm lần những bệnh nhân khác.
Và cũng phải mất một tháng hơn tôi mới có thể sống bình tâm trở lại, tôi đã ngồi suy nghĩ rất nhiều đủ mọi chuyện trên trời, bản thân chỉ biết ngồi một chỗ cũng không phải cách, khóc lóc cũng chẳng thể thay đổi được những gì đã xảy ra, con cũng không thể trở về với tôi được, chính vì thế tôi đã nghe theo mọi sự sắp xếp của bác sĩ, nằm viện yên ổn để có thể mau chóng trở về, tôi còn Đậu Đậu đang chờ....
Đúng ba tháng sau đó, tôi mới được tháo bột ở chân, bác sĩ nói chân của tôi có thể để lại di chứng đi đứng sẽ không được như trước kia nữa, nhưng không sao cả, tôi chưa bị liệt là may lắm rồi. Tiếp tục nhờ có sự chăm sóc của mọi người, tôi có thể tự mình đi lại sau đó 1 tuần, nhưng bước chân trở lên nặng nề hơn khó khăn hơn cứ phải cà nhắc hoài.
Khi mọi vết thương trên người tôi đã gần như là lành lặn, nhịp thở ổn định thì bác sĩ Châu quyết định xét nghiệm tổng thể cho tôi, tôi chẳng biết vì sao phải làm như thế, nhưng cũng tiện thể hỏi xem vì sao tôi đau họng suốt mà không khỏi. Về phòng bệnh ngồi chờ kết quả, bác Phúc cũng từ ngoài bước vào, tay cầm túi thức ăn, tôi ái ngại:
- Bác à, con khỏi bệnh rồi mà, bác không cần phải ngày nào cũng chăm con thế này, bác cứu con một mạng là tốt lắm rồi...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT