Cố Nhược Kiều giật nảy mình như con sóc nhỏ, hoảng hốt nhảy bật về góc giường, cuộn tròn người lại.
Mặc Hành thấy vậy thì cảm thấy thú vị, nhưng không nói gì.
Mà Cố Nhược Kiều…
Có lẽ lần này bị dọa tỉnh hoàn toàn, nàng mới nhận ra người trước mặt là ai, cũng nhớ lại chuyện tối qua.
Mặt nàng đỏ bừng:
“Tướng... tướng quân...”
Mặc Hành nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Nàng vẫn mặc áo lót màu đen mà đêm qua hắn đưa cho. Vì áo quá rộng, cộng thêm ngủ không yên, đai lưng bị kéo lỏng.
Hơn nữa, vừa rồi nàng hoảng sợ nhảy dựng lên, áo cũng xộc xệch, để lộ làn da trắng nõn mịn màng bên trong.
Nhưng Cố Nhược Kiều hoàn toàn không nhận ra điều đó, vẫn còn đang thẹn thùng vì vừa thức dậy bên cạnh nam nhân.
Mặc Hành cũng không nhắc nhở nàng.
Mãi đến khi nàng cúi đầu, mới phát hiện mình lộ cảnh xuân.
Lập tức xấu hổ muốn chết, cuống quýt buộc lại đai áo, luống cuống tay chân đến mức suýt nữa trói nhầm.
Mái tóc đen mượt xõa xuống, hòa vào chiếc áo rộng thùng thình.
Trong lúc nàng vội vàng chỉnh lại y phục, vài sợi tóc lơ thơ rơi lên tay Mặc Hành.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Cố Nhược Kiều cuối cùng cũng chỉnh đốn xong, mặt đỏ bừng quay lại, cúi đầu lí nhí:
“Cảm ơn tướng quân đêm qua đã thu lưu.”
Mặc Hành chậm rãi xoa xoa ngón tay, nơi vừa bị sợi tóc nàng lướt qua.
“Đã cảm ơn, vậy nàng định dùng gì để tạ ơn ta?”
"A?" Cố Nhược Kiều ngẩn người, lắp bắp: “Ta... ta...”
Mặc Hành lạnh nhạt nói:
“Nàng không nghĩ rằng bản tướng quân là mở thiện đường chứ?”
Cố Nhược Kiều không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.
Giọng nàng run rẩy:
“Ta... ta không có nhiều bạc... Quế Lan nói, của hồi môn đều là của tỷ tỷ. Nếu ta dám động vào, liền sẽ bị chặt tay...”
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Hành lập tức trầm xuống.
Một thị nữ mà cũng dám ngang ngược đến mức này, ngay cả chủ tử cũng dám uy hiếp?
Sự thay đổi đột ngột của hắn lại làm Cố Nhược Kiều giật mình.
Nàng nức nở một tiếng, đôi mắt vốn to tròn giờ ngập nước, cố gắng không để rơi lệ.
Vẻ mặt đáng thương ấy khiến người ta không nỡ trách mắng.
Mặc Hành cố nén cơn giận, lạnh giọng nói:
“Bản tướng quân không cần bạc của nàng, đừng khóc.”
“Vậy... vậy có phải tướng quân sẽ bắt Kiều Kiều đi bán không?”
Mặc Hành nhíu mày: “Cũng là thị nữ của nàng nói sẽ bán nàng sao?”
Cố Nhược Kiều lắc đầu:
“Không phải... là đại nương nói. Đại nương bảo nếu Kiều Kiều không ngoan, sẽ bán cho mụ buôn người...”
Nàng vừa sợ hãi vừa tủi thân, kéo kéo tay áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Tướng quân, Kiều Kiều sẽ ngoan... Người đừng bán Kiều Kiều...”
Mặc Hành trầm giọng hỏi:
“Từ nhỏ nàng đã bị đối xử như vậy sao?”
Cố Nhược Kiều lắc đầu:
“Thật ra mọi người cũng đối với ta không tệ lắm, nhất là tỷ tỷ. Tỷ ấy thỉnh thoảng sẽ cho ta điểm tâm ăn.”
Nói đến đây, nàng chợt nhớ lại hương vị ngọt ngào của bánh, ánh mắt thoáng chút thèm thuồng.
Mặc Hành thấy vậy, lòng chợt dâng lên một tia thương xót.
Trong quân dù có khổ cực, nhưng cũng không đến mức ngay cả một miếng điểm tâm cũng phải dựa vào người khác bố thí.
Chủ mẫu và thị nữ kia khắt khe với nàng như thế, vậy mà nàng vẫn cảm thấy "đối xử không tệ".
Còn cái gọi là "tỷ tỷ tốt", có lẽ cũng chỉ là thỉnh thoảng nhớ ra mới bố thí cho nàng một chút.
Ấy vậy mà nàng lại vui mừng và cảm kích đến thế.
Nghĩ vậy, giọng Mặc Hành vô thức dịu đi:
“Nếu thích, thì bảo Tống bá đi mua. Tướng quân phủ chưa nghèo đến mức ngay cả điểm tâm cũng không mua nổi.”
Cố Nhược Kiều lập tức sáng mắt.
Đôi mắt còn đọng nước bỗng chốc cong lên vui vẻ.
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, nện thẳng lên mu bàn tay Mặc Hành.