Biết Mặc Hành không thích thấy mình khóc, Cố Nhược Kiều vội vàng lau mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Ta không khóc!”

Nàng còn dùng tay áo giúp hắn lau mu bàn tay.

Mặc Hành trở tay giữ lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.

Đến lúc này hắn mới nhận ra, tay nàng nhỏ đến mức chỉ bằng một nửa tay hắn, chỉ cần một bàn tay là có thể bao trọn.

Cảm giác như chỉ cần khẽ siết chặt là có thể nắm giữ toàn bộ con người nàng.

Cố Nhược Kiều ngập ngừng hỏi:

“Tướng quân, ta thật sự có thể nhờ Tống bá mua điểm tâm sao? Không cần đưa bạc?”

Mặc Hành thu lại suy nghĩ, đáp gọn:

“Không cần.”

Cố Nhược Kiều cười rạng rỡ, vui vẻ nói:

“Tướng quân, ngài đúng là người tốt!”

Mặc Hành nhướng mày khi nghe hai chữ "người tốt".

Ở cái thế đạo này, chỉ dựa vào làm người tốt thì chẳng thể sống lâu.

Nhưng hắn cũng không nói ra suy nghĩ ấy.

Cố Nhược Kiều chợt nhớ ra mình vẫn còn ở trong phòng ngủ của nam nhân, liền giật mình bật dậy:

“Ta phải đi rồi! Nếu Quế Lan phát hiện ta không có trong phòng, chắc chắn sẽ rất tức giận!”

Nói rồi, nàng vội vòng qua chân Mặc Hành, định nhảy xuống giường.

Nhưng chưa kịp mang giày, đã bị hắn giữ lại, nhấc bổng lên giường lần nữa.

Cố Nhược Kiều tròn mắt ngơ ngác:

“?”

Mặc Hành bình tĩnh nhìn nàng:

“Nàng định cứ thế mà đi ra ngoài sao?”

Cố Nhược Kiều nhìn xuống người mình, thấy mình vẫn còn đang mặc áo lót của hắn.

Lại nhìn sang bộ y phục đêm qua bị nàng làm ướt, đang để trên chiếc giường La Hán.

Gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, lắp bắp:

“Xin, xin lỗi tướng quân! Ta sẽ trả lại ngay!”

Nói xong, nàng vội vã đưa tay cởi áo lót, đến mức suýt chút nữa cởi ngay trước mặt hắn.

Mặc Hành ánh mắt tối lại, lập tức đưa tay ngăn nàng lại.

“Ta không có ý đó.”

“A?”

“Trên đường trở về, sẽ có rất nhiều người.”

Cố Nhược Kiều ngơ ngác chớp mắt.

Trong phủ tướng quân có ai đâu chứ?

Như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng, Mặc Hành khẽ chạm vào chóp mũi nàng:

“Nàng tưởng phủ tướng quân của ta ai cũng có thể tùy tiện đi lại sao? Nhất là khi ta vẫn còn ở đây.”

Hắn đang muốn nhắc nhở nàng, trong phủ có ám vệ luân phiên canh gác, không phải là nơi không có ai.

Nàng mặc áo lót của hắn ra ngoài, dù đã che kín toàn thân, nhưng người tinh mắt vẫn có thể nhìn ra điều bất thường.

Mặc Hành tự nhủ mình chỉ đang suy nghĩ cho nàng.

Dù sao nàng cũng là phu nhân danh nghĩa của hắn, bảo vệ thanh danh nàng cũng là bảo vệ danh tiếng của chính hắn.

Nhưng Cố Nhược Kiều hiển nhiên không hiểu thâm ý trong lời hắn nói, chỉ vui vẻ cười ngọt ngào:

“Ta biết mà! Tướng quân rất lợi hại!”

Mặc Hành: “...”

Sao lại ngốc thế này?

Rõ ràng hắn nên thấy phiền chứ.

Thế nhưng, nhìn nụ cười lộng lẫy của nàng, hắn lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.

Cố Nhược Kiều tuy không hiểu ý tứ của hắn, nhưng cũng nhận ra mặc áo lót của hắn mà chạy ra ngoài thì thật không ổn.

Nàng xấu hổ chui vào sau màn giường, vội vàng thay lại bộ y phục ẩm ướt hôm qua.

Mặc Hành cứ thế đứng yên, qua lớp màn mỏng, quan sát từng cử động của nàng.

Thậm chí hắn còn không nhắc nhở.

Sau khi thay xong, Cố Nhược Kiều cầm áo lót của hắn trong tay, lúng túng không biết phải làm sao.

Mang áo nam nhân về chắc chắn Quế Lan sẽ xé xác nàng mất!

Mặc Hành nhìn ra băn khoăn của nàng, thản nhiên nói:

“Đưa ta.”

Cố Nhược Kiều lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng đưa áo cho hắn.

Ngay sau đó, nàng cũng không dám nhìn biểu cảm của hắn, vội vã cáo lui rồi chạy biến.

Mặc Hành đứng đó, nghe tiếng bước chân hoảng loạn của nàng dần xa, khóe môi bất giác cong lên.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc áo lót mà nàng vừa trả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play