Cố Nhược Kiều chợt nhận ra ý của Mặc Hành là muốn ngủ chung giường, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Giọng nói mềm mại của nàng làm lòng Mặc Hành có chút nóng lên.
Nàng vừa thẹn thùng vừa định ngồi dậy:
“Không được, như vậy không hợp lễ nghi.”
Nhưng còn chưa kịp ngồi thẳng, đã bị Mặc Hành đè xuống trở lại.
“Nàng là thê tử của ta, sao lại không hợp?”
“Nhưng đây là phòng ngủ của tướng quân, ta không thể ngủ ở đây.”
Mặc Hành nhướng mày.
Không biết là ai mỗi đêm đều trèo lên giường hắn trước?
Cố Nhược Kiều cũng chợt nhớ ra điều đó, gương mặt càng đỏ hơn.
“Nhưng... nhưng chuyện đó khác mà!”
“Khác chỗ nào?”
"Bởi vì..." nàng lí nhí, “vì tướng quân không có ở đây.”
Thật thú vị.
Người khác trèo lên giường hắn là vì có hắn trên đó.
Vậy mà nàng thì ngược lại, vì hắn không ở nên mới dám trèo lên.
Điều này không khỏi khiến Mặc Hành nghi ngờ, có phải sức hấp dẫn của hắn quá kém không?
Hắn cố ý trầm mặt xuống:
“Cho nàng một cơ hội, nói lại lần nữa.”
Cố Nhược Kiều tuy hơi chậm chạp, nhưng cũng nghe ra giọng điệu bất mãn của hắn.
Chỉ là…
Thấy nàng cúi đầu không nói gì, Mặc Hành lại lo mình làm quá, dọa nàng sợ.
Giọng điệu hắn dịu xuống:
“Giữa đêm khuya, còn để ta ngủ không?”
Cố Nhược Kiều lúc này mới nhớ ra, đáng lẽ Mặc Hành đang ngủ, nếu không phải do nàng…
Đúng lúc đó, ngoài trời vang lên một tiếng sấm.
Nàng giật nảy mình, lập tức chui vào trong chăn, trùm kín đầu.
Cả người run rẩy núp trong chăn như con thỏ nhỏ sợ hãi.
Mặc Hành không nhịn được bật cười.
Hắn lớn thế này còn đứng đây, nàng không tìm hắn cầu cứu, lại tự mình trốn mất.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh nàng từ nhỏ, lòng hắn chợt xẹt qua một tia thương xót.
Hắn không nói gì thêm, mở tủ lấy một chiếc chăn khác, rồi cũng nằm xuống.
Mà ở nơi Mặc Hành không nhìn thấy, Cố Nhược Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu nàng chỉ định ở lại phòng Mặc Hành thôi, không ngờ hắn lại để nàng ngủ chung giường.
Kết quả này còn tốt hơn nàng dự tính, nhưng Cố Nhược Kiều không dám lơ là.
Dù gì Mặc Hành vốn là người đa nghi, tâm tư thâm trầm.
Nếu không phải nhờ hào quang nam chính, ai mà biết cuối cùng triều đình này sẽ rơi vào tay ai chứ!
Lúc này, hệ thống bỗng nhảy ra: “Ký chủ, cô lo lắng quá rồi, tiến triển trước mắt rất thuận lợi mà!”
Cố Nhược Kiều đáp: “Ngươi không hiểu, vì nữ chính còn chưa xuất hiện. Đợi nàng đến, liệu Mặc Hành còn nhớ ta – tiểu thê tử này không, mới là vấn đề.”
Chính vì vậy, nàng mới tranh thủ lúc này xuất hiện trước mặt hắn.
Nếu không sớm để lại ấn tượng, nàng có khi sẽ đi vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Chuẩn bị trước không bao giờ thừa!
---
Sáng sớm.
Trong phòng ngủ phủ tướng quân.
Mặc Hành mở mắt liền lập tức tỉnh táo.
Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Vật nhỏ vẫn còn ngủ say.
Nửa khuôn mặt vùi trong chăn, gò má đỏ bừng vì hơi nóng, trán lấm tấm mồ hôi.
Có lẽ ngủ không thoải mái, hàng lông mày nhíu lại.
Ban đầu hắn nghĩ ngủ chung giường với người xa lạ chắc chắn sẽ khó ngủ.
Không ngờ chợp mắt một cái, trời đã sáng.
Hắn duỗi tay kéo chăn xuống một chút.
Nhìn thấy nàng hơi mím môi, không biết đang mơ gì mà lúm đồng tiền hiện ra, trông ấm ức vô cùng.
Mặc Hành bỗng thấy hứng thú, liền đưa tay chọc vào lúm đồng tiền kia, muốn xem có thể chọc ra một chút men say không.
Không ngờ mới chọc một cái, Cố Nhược Kiều đã bị đánh thức.
Nàng mơ màng lầu bầu một câu, mí mắt chớp chớp vài cái rồi mở ra.
Vừa nhìn thấy người trước mặt, nàng lập tức giật mình, bật dậy ngồi thẳng!