Kỷ Trường Phong nằm trên giường đất một lúc, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này phải giải quyết ngay khi còn nóng, bằng hông chậm trễ thêm vài ngày, cả thôn đều sẽ mặc nhiên coi Ngu Đường là vợ chưa cưới của hắn, đến lúc đó muốn giải thích cũng khó.

Vì vậy, anh quyết định đến từ hôn.

Ngu Đường nghe tiếng bước chân của Kỷ Trường Phong đi vào nhà, chẳng bao lâu sau, trong phòng ăn cũng vọng ra tiếng trò chuyện.

Nhà cũ vách mỏng, không có cách âm, lời nói của họ bên đó cô nghe thấy rất rõ ràng.

Từ hôn… học phí…

Những câu nói hỗn loạn, pha chút giọng địa phương, xen lẫn sự khó xử khiến Ngu Đường lờ mờ đoán được tình hình.

Quả nhiên, chuyện từ hôn này không dễ dàng chút nào.

Cô đã đoán trước điều đó, nhưng khi thực sự nghe thấy vẫn không khỏi nhíu mày.

Cũng đúng thôi, cuộc hôn nhân này không chỉ liên quan đến hai người bọn họ mà còn ảnh hưởng đến ba gia đình.

Ngoài Kỷ Trường Phong và Lý gia, còn có cả Ngu gia ở tận kinh thành.

Những gia đình làm ăn buôn bán rất coi trọng chuyện hôn nhân đổi người, nếu không thể làm tròn lễ nghĩa, Lý Xuân Phương sẽ mang tiếng cướp hôn phu của chị gái, hông chỉ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta, mà còn có thể gây bất lợi cho việc kinh doanh của gia đình.

Nếu việc từ hôn có thể giải quyết dễ dàng, thì trước đây cha mẹ cô đã không phải do dự suốt bao ngày như vậy.

Ngu Đường nằm dài trên giường đất, tâm trạng có phần buồn bưc, Lý Xuân Mai thì lại chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài, ánh mắt thoáng hiện nét suy tư khó đoán, ánh mắt cô ta mơ hồ lướt qua người Ngu Đường, giọng nói khẽ vang lên:

"Chuyện đổi hôn thế này quả thật hiếm gặp. chị Xuân Phương được gả vào thành phố, còn chị thì lại phải về nông thôn…"

Cô ta ngừng một chút, sắc mặt giấu trong bóng tối, lúc sáng lúc tối, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Nhưng Ngu Đường cảm nhận được, ánh mắt Lý Xuân Mai vẫn luôn dừng trên mặt cô.

Cô ta đang nhìn cô hoặc đúng hơn, là đang nhìn khuôn mặt này của cô.

Cảm giác này khiến Ngu Đường rợn cả người.

Cô liếc mắt nhìn Lý Xuân Mai, chỉ thấy đối phương khẽ cười, nét mặt bỗng trở nên dịu dàng như chưa từng có gì xảy ra.

Bên ngoài, tiếng chó lại vang lên.

Kỷ Trường Phong và người nhà Lý gia bàn bạc hồi lâu, cuối cùng vẫn nhíu mày rời đi.

Xem ra, hôn sự này quả nhiên không thể từ hôn được.

Ngu Đường liếc nhìn ra cửa sổ, rồi rất nhanh thu lại ánh mắt, cất tiếng: "Ta muốn rửa mặt."

Lý Xuân Mai đáp một tiếng: "Mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi, nước rửa mặt và các thứ linh tinh đều là mới cả. Chỉ cần ra giếng múc nước rửa là được, có chậu nước ở đó."

Ngu Đường đúng chuẩn tiểu thư quen được hầu hạ, Lý Xuân Mai đành xách nước giúp cô, còn lấy sẵn đồ dùng cần thiết. au đó, thấy Ngu Đường đang ngồi trong sân rửa mặt, cô ta mới quay vào nhà ăn cơm.

Bận rộn suốt cả buổi, chờ đến khi cả nhà ăn xong, cũng đã đến giờ đi ngủ.

Ngu Đường rửa chân, lau khô, lúc này Lý Xuân Mai đã nằm trong chăn, không biết vì mệt hay lý do gì khác mà ngủ rất nhanh.

Ngu Đường cũng xốc chăn lên, định chui vào ngủ, nhưng bỗng nhớ ra mình chưa thay đồ ngủ.

Bộ quần áo cô đang mặc vẫn là chiếc váy trắng mặc từ lúc rời thành phố.

Đi cả một ngày trời, lại ở nông thôn gió bụi, cô không chắc trên quần áo có dính cát bụi hay không mà cô lại không có thói quen mặc nguyên quần áo đi ngủ.

Cô muốn thay đồ ngủ.

Nhưng đồ ngủ và tất cả hành lý của cô đều đang ở nhà Kỷ Trường Phong.

Ngu Đường chỉ suy nghĩ trong vài giây rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.

Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi về phía nhà Kỷ Trường Phong.

Trời khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gà đập cánh trong chuồng, âm thanh vang vọng giữa màn đêm đen kịt.

Nhà Kỷ Trường Phong cách nhà Lý gia chỉ một con phố nhỏ, từ con đường hẹp đi qua, rồi băng qua một cánh đồng ngô là tới nơi.

Ngu Đường vốn sợ bóng tối, nhưng cô thực sự không muốn mặc quần áo của người khác hay ngủ trong bộ đồ ban ngày. Vì vậy, dưới ánh trăng, cô vẫn cắn răng dò dẫm tiến về phía nhà Kỷ Trường Phong.

May mắn là ban ngày cô đã đến đó một lần, biết được vị trí ngôi nhà nằm ở cuối thôn, cạnh một mảnh vườn rau và ruộng bắp.

Ngu Đường lách qua vườn rau phía sau nhà, men theo con đường nhỏ đi thẳng đến nơi mà không cần phải trèo tường.

Cửa đã đóng, nhưng cô chỉ cần nhẹ nhàng kéo là mở được ngay.

Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên nền nhà một lớp ánh sáng trắng nhạt, cô rón rén bước qua bếp, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra.

Kỷ Trường Phong dường như đã thu dọn hành lý từ trước.

Mấy cái rương được đặt ngay ngắn bên cửa sổ, còn anh thì gối đầu trên giường đất, nhắm mắt ngủ.

Ngu Đường bỗng nhiên có cảm giác như mình đang đi trộm đồ, cô cố gắng nín thở từng bước lần mò qua mấy cái rương, tìm được cái chứa quần áo rồi chậm rãi mở ra, sau khi lấy được bộ đồ ngủ, cô quay lưng về phía Kỷ Trường Phong, nhẹ nhàng cởi chiếc váy trắng đang mặc trên người.

Kỷ Trường Phong vốn ngủ không sâu, hơn nữa mới chỉ vừa nằm xuống, trong lòng lại có tâm sự, đột nhiên tai anh truyền đến âm thanh sôt soạt sột soạt khe khẽ, anh theo bản năng mở bừng mắt.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rõ, Kỷ Trường Phong nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, đồng tử đen láy trong chớp mắt co lại.

Anh gần như nghĩ mình đang nằm mơ.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống nền nhà, vừa soi sáng căn phòng, vừa phủ lên bờ lưng mảnh mai của cô gái đứng đó, làn da trắng mịn tựa bạch ngọc, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, vòng eo thon gọn lộ rõ dưới ánh trăng.

Từng tia sáng lấp lánh nhảy nhót trên da thịt cô, khiến anh nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ánh trăng sáng, hay da cô còn trắng hơn cả ánh trăng.

Tiếng vải áo ma sát khe khẽ, bóng dáng thon thả càng lúc càng lộ rõ. 

Kỷ Trường Phong vội vàng nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run, bàn tay theo bản năng siết chặt lấy chăn, nắm đến nỗi vải nhăn nhúm cả lại.

Cơn buồn ngủ trong phút chốc biến mất sạch, đầu óc giờ phút này tỉnh táo đến đáng sợ. Anh nhắm mắt lại, càng cố gắng không nghĩ hình ảnh trong đầu lại càng rõ ràng.

Không còn nghi ngờ gì nữa—đó là Ngu Đường.

Cả thôn Lá Liễu này, ngoài cô ra thì chẳng ai dám làm cái chuyện động trời như vậy.

Nửa đêm nửa hôm mò đến nhà hắn, còn thản nhiên… thay quần áo, coi anh như không tồn tại.

Hơn nữa, làn da trắng đến mức ấy, trong thôn này, ngoài Ngu Đường ra còn ai có được?

Nhận thức được mình đang suy nghĩ lung tung, Kỷ Trường Phong gần như muốn tự vả một cái để tỉnh táo lại, nhưng anh không dám nhúc nhích.

Nếu chẳng may gây ra động tĩnh gì, bị hàng xóm phát hiện nửa đêm Ngu Đường xuất hiện trong nhà hắn, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc…

Kỷ Trường Phong cố nhịn không bật ra một tiếng thở dài bực bội, giả vờ như mình đã chết, chỉ mong Ngu Đường thay đồ xong thì đi ngay, nếu không bị cô phát hiện anh đang giả ngủ, tình huống chắc chắn sẽ còn xấu hổ hơn.

Nhưng có lẽ vì lúc nãy quá mức kinh ngạc, ký ức vẫn còn sót lại trong đầu, càng cố quên đi thì lại càng nhớ rõ hơn.

Kỷ Trường Phong siết chặt lòng bàn tay, khớp ngón tay thô ráp cọ vào đệm giường, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.

May mắn thay, Ngu Đường chẳng phát hiện điều gì bất thường,cô thản nhiên thay xong quần áo, còn lục lọi thêm gì đó trong mấy cái rương, mãi lâu sau mới đứng dậy rời đi, tiếng bước chân thong thả, không nhanh không chậm, hoàn toàn không giống người nửa đêm đến nhà đàn ông chỉ để lấy đồ, mà cứ như đang dạo quanh hoa viên nhà mình.

Nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, Kỷ Trường Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh lập tức ngồi bật dậy.

Trong phòng trống không, quả nhiên Ngu Đường đã đi rồi.

Ánh trăng vẫn mông lung, tấm lụa trắng của màn che phủ lên giường đất và nền nhà, anh gần như nghĩ rằng tất cả những gì mình vừa thấy và nghe được chỉ là ảo giác trong mơ.

Nhưng sự thật thì không phải vậy.

Anh cúi đầu nhìn xuống nền nhà, trên nền gạch đỏ, một chiếc váy trắng nhỏ bị bỏ lại, nằm đó trong trạng thái bị cởi ra vội vã.

Mặt đất trong thôn không sạch sẽ như sàn nhà ở thành phố, chiếc váy vốn trắng muốt, giờ đã dính chút bụi bẩn, vết bẩn nổi bật đến mức khiến người ta khó lòng làm ngơ.

Kỷ Trường Phong nhắm mắt lại, cơn đau đầu bắt đầu kéo đến.

Ngu Đường thế mà lại để quên đồ, cô thản nhiên để lại chứng cứ mình từng xuất hiện ở đây ngay giữa đêm khuya như thế này.

… Có lẽ là do từ nhỏ sống trong nhung lụa, quen được người hầu dọn dẹp, nên chẳng hề nghĩ đến chuyện phải tự thu dọn đồ đạc của mình.

Kỷ Trường Phong thở dài, rời khỏi giường đất, nhìn chằm chằm chiếc váy hồi lâu.

Cuối cùng, anh đành bất đắc dĩ cúi xuống, phủi bụi bẩn trên váy rồi chuẩn bị nhét lại vào rương hành lý của cô, xóa sạch dấu vết

Nhưng bụi vẫn bám chặt không chịu rơi ra, hơn nữa, chất vải này… là loại gì đây? Tơ lụa mềm mại đến mức khiến anh cảm thấy không chân thực.

Chẳng lẽ là ảo giác? Chiếc váy dường như vẫn còn chút hơi ấm của người vừa mới mặc…

Nhận thức được đây là bộ đồ Ngu Đường vừa thay ra, lòng bàn tay Kỷ Trường Phong bỗng dưng nóng lên, những hình ảnh vừa khắc sâu trong trí nhớ bỗng ùa về làn da trắng như tuyết cùng bóng dáng nhỏ nhắn, tinh tế hư thể đang tái hiện lại ngay trước mắt.

Giống như chạm phải củ khoai lang nóng bỏng, tay Kỷ Trường Phong run lên, chiếc váy lại “bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Lại bị bẩn thêm lần nữa.

Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm vào chiếc váy hồi lâu, sắc mặt phức tạp, cuối cùng, chỉ có thể bật ra một tiếng chửi thầm: “Phiền phức thật!”

Hắn ghét rắc rối.

Nhưng từ khi Ngu Đường xuất hiện, dường như rắc rối ngày một nhiều thêm.

Kỷ Trường Phong nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật sâu.

Ngu Đường thay bộ đồ ngủ xong, trở về giường nằm xuống, giường đất nhà họ Lý trải nệm mới, nhưng vải thô ráp, chăn cũng cứng, ngay cả gối đầu cũng chẳng êm ái gì. Cô ngủ không thể nói là ngon giấc, nhưng có lẽ vì ban ngày đã đi đường núi mệt mỏi, nên sau một hồi trằn trọc, cuối cùng cũng ngủ thẳng đến sáng.

Sáng sớm, mặt trời dần lên cao, Lý Xuân Mai trở mình, ngồi dậy gấp chăn, quay đầu nhìn sang thì thấy Ngu Đường vẫn còn ngủ say, do dự một lát rồi quyết định không đánh thức cô.

Nhưng mà…

Từ khe hở của chăn, có thể nhìn thấy cổ tay và góc áo của Ngu Đường lộ ra ngoài, Lý Xuân Mai vô thức liếc nhìn.

Hôm qua cô còn nhớ rõ Ngu Đường mặc một chiếc váy trắng sao bây giờ ngủ dậy lại thay quần áo rồi?

Bộ trên người cô ấy bây giờ là một chiếc váy ngủ hai dây màu lam nhạt, vải tơ lụa mềm mại, chỉ cần cử động nhẹ trên giường là liền để lộ bờ vai trắng nõn mịn màng.

Chiếc váy còn có viền hoa tinh xảo, trước ngực thắt một chiếc nơ nhỏ, vừa duyên dáng lại mang phong cách Tây phương.

Hôm qua đâu có thấy cô ấy mang theo bộ nào như thế này…

Lý Xuân Mai nhìn Ngu Đường ngủ say, suy nghĩ một lát nhưng không tìm được câu trả lời, cuối cùng cũng không bận tâm nữa, nhẹ nhàng xuống giường.

Cô không ra ngoài làm việc ngay, mà lấy sách vở rồi ra sân, tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, chăm chú đọc.

Ngu Đường ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.

Cô uể oải vươn vai, thay bộ đồ ngủ ra, lấy một chiếc váy mới từ rương hành lý để mặc vào.

Đêm qua vì quá tối nên cô chỉ tiện tay lấy đại một bộ, giờ nhìn kỹ lại mới thấy đó là váy kiểu nghìn điểu*—bảo sao chất vải mềm mại hơn chiếc váy ban ngày một chút.

(*Họa tiết "nghìn điểu" là một dạng hoa văn thời trang, thường có các đường sọc nhỏ đan xen nhau.)

Bộ váy được thiết kế ôm eo, ngay giữa có thắt một chiếc nơ bướm lớn màu đen, dải lụa rũ xuống vừa vặn hòa vào phần chân váy xòe theo dáng chữ A.

Ngu Đường xõa mái tóc dài đen nhánh, đi thêm đôi tất trắng cùng giày da nhỏ, trông vừa tinh tế lại thanh lịch.

Mặc đồ xong, cô lười biếng ngáp một cái rồi mở cửa bước ra ngoài.

Vừa ra sân, cô liền thấy Lý Xuân Mai đang ngồi trên ghế nhỏ, cắm cúi đọc sách, không biết đã ngồi đó bao lâu rồi.

Cô thuận miệng hỏi: “Sao không vào nhà mà đọc, bên ngoài nắng chói chang lắm, dễ bị phơi nắng đấy.”

Lý Xuân Mai mím môi, dịu dàng cười: “Nhị tỷ đang ngủ trong phòng, em sợ lật sách làm ồn đến chị.”

Ngu Đường khẽ “Ừm” một tiếng.

Ở nông thôn, ban ngày cửa nhà thường mở rộng, chỉ cần đứng ngoài cổng là có thể nhìn thấy tình hình trong sân.

Đúng lúc có một thím dẫn con đi ngang qua, vừa thấy Lý Xuân Mai đang chăm chỉ đọc sách, liền khẽ thúc khuỷu tay vào con mình, dặn dò: “Thấy chưa? Xuân Mai tỷ tỷ của con học hành chăm chỉ thế đấy. Con cũng phải noi gương chị ấy, sau này thi đỗ cấp ba, cố gắng học thật tốt, biết chưa?”

Đứa trẻ ngây thơ gật đầu.

Lý Xuân Mai nghe vậy, sống lưng vô thức thẳng hơn một chút, cúi đầu lật sang trang sách mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play