Edit: Min

 

Chưa đợi được câu trả lời của Bùi Nhuận, 7361 đã bước qua cánh cửa gỗ đổ sập, chỉ mấy bước đã đến trước mặt y, đưa gói vải trắng trong tay ra.

“Đồ ngon, tặng ngươi.”

Sáng nay cậu nhận màn thầu của đối phương, mà đối phương chẳng hề đòi hỏi bất cứ thứ gì để đáp lại. 7361 cảm thấy con người này rất tốt, vì vậy cậu sẵn lòng chia sẻ đồ ăn quý giá của mình.

Thế nhưng, người kia lại chẳng có động tĩnh gì, cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đẹp ấy lặng lẽ nhìn cậu.

7361 đợi một lát rồi dứt khoát đặt gói vải lên tay Bùi Nhuận, giải thích một câu: “Ta làm đấy, bánh, ngon lắm.”

Gói vải vẫn được cậu ôm trong ngực suốt dọc đường, đến khi đặt lên tay Bùi Nhuận vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

“Ngươi......” Bùi Nhuận khẽ mở lời, nhưng khi bắt gặp đôi mắt trong trẻo của 7361, phần còn lại của câu nói liền bị nuốt xuống. Y thu lại gói vải, nhẹ nhàng mỉm cười với cậu.

“Đa tạ.”

“Không cần đâu, màn thầu của ngươi rất ngon, ta rất thích.”

“Ngươi thích là tốt rồi.” Giọng của Bùi Nhuận vẫn thong thả, ung dung như trước.

Tặng bánh xong, mục đích chuyến đi lần này của 7361 xem như đã hoàn thành.

Cậu vẫy vẫy tay coi như chào tạm biệt, sau đó xoay người rời đi. Chỉ đến khi bước ngang qua cánh cửa đổ sập trên mặt đất, 7361 mới chợt nhận ra mình vừa làm gì.

Hình như cậu đã làm đổ cửa nhà Bùi Nhuận rồi.

Chỉ cần buông tay là cánh cửa lập tức đổ xuống, hiển nhiên đã hỏng rồi.

7361 kiểm tra một lượt mới phát hiện bản lề cửa đã bị bẻ gãy bởi một lực mạnh, một đoạn còn sót lại vẫn mắc kẹt trên tảng đá.

Cậu có chút khó xử, cậu giỏi trồng trọt, nhưng không rành sửa chữa đồ đạc.

Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, phía sau bỗng truyền đến tiếng bánh xe gỗ chuyển động.

7361 quay đầu lại, liền trông thấy Bùi Nhuận đang ngồi trên xe lăn.

“Xin lỗi, ta làm hỏng cửa của ngươi rồi.” 7361 ngập ngừng một chút, rồi lại nói, “Ta không biết sửa.”

Tuy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu, nhưng Bùi Nhuận vẫn nghe ra trong giọng nói ấy có chút áy náy.

Y bất giác bật cười, dịu giọng trấn an: “Không sao, vốn dĩ nó đã hỏng từ trước, không phải lỗi của ngươi.”

“Thật vậy sao?”

“Ừ.”

“Được rồi.”

7361 đứng dậy, dựng tạm cánh cửa hỏng vào khung cửa, miễn cưỡng che chắn bớt cơn gió lùa vào.

Sau đó, cậu phủi phủi tay, hướng về phía Bùi Nhuận nói: “Vậy, ta đi đây.”

Rời khỏi nhà Bùi Nhuận, 7361 thẳng hướng chạy về phía cây hoa hoè.

Buổi sáng cậu đã thèm nhỏ dãi, nhưng sau đó vì ăn màn thầu trắng mà Bùi Nhuận đưa cho, nhất thời quên mất chuyện này. Giờ đã đến đây rồi, tất nhiên không thể tay không mà về.

Trăng tròn treo cao, trong bụi cỏ vang lên tiếng kêu của loài côn trùng không rõ tên. 7361 đứng dưới gốc cây hoa hoè to lớn, xoa xoa hai tay vào nhau.

Cơ thể này của cậu vốn không cao, có lẽ là do quanh năm thiếu dinh dưỡng, thành ra rất khó với tới những chùm hoa mọc ở trên cao.

May mà cậu có tinh thần lực hỗ trợ, ôm lấy thân cây to cỡ mấy người ôm, mấy cái đã trèo được lên đoạn giữa.

Dựa vào một nhánh cây to và chắc chắn, 7361 đưa tay hái một chùm hoa hoè.

Hoa hoè mấy hôm nay nở rộ vừa vặn, chưa đến mức tàn úa, nhưng cũng không phải chỉ toàn nụ hoa.

Nếu toàn là nụ hoa thì ăn vào chẳng có vị ngọt gì, còn nếu nở quá thì lại mất nước, úa tàn, chẳng còn chút hương vị tươi mới nào.

Hoa hoè ngon nhất chính là vào lúc này, nở vừa phải, đủ độ ngọt, cũng đủ mọng nước.

7361 bắt chước đám trẻ con ban sáng, dùng tay vuốt dọc cành hoa, hái cả chùm, rồi đưa vào miệng.

Vừa nhai một cái, hương vị tươi non, mọng nước hoà cùng vị ngọt thanh đặc trưng của hoa hoè lan tràn trong khoang miệng.

Cậu nhanh chóng ăn hết một chùm, dư vị ngọt lành vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi. Nhìn những chùm hoa lủng lẳng trên cành, 7361 chỉ cảm thấy nước miếng sắp trào ra.

Bóng cây lay động trong làn gió nhẹ, còn cậu thì ẩn mình giữa tán cây, hai tay không ngừng hái, từng chùm hoa hoè bị cậu ăn đến thỏa thích.

Gió đêm thoảng qua, mang theo hương hoa ngọt lịm lan toả trong không khí.

Lại hái thêm một chùm nữa, 7361 cắn một miếng, rồi cầm hoa trên đầu ngón tay mà vung vẩy, vẻ mặt thoả mãn trông thấy.

Giữa làn hương hoa hoè bay lượn theo gió, bỗng xen lẫn một mùi thơm khác.

Thơm quá.

7361 khựng lại, động tác trên tay cũng ngừng hẳn. Cậu khẽ hít hít mũi, theo hướng hương thơm lan tỏa mà nhìn sang.

Dưới ánh trăng, nơi tiểu viện cậu vừa rời đi khi nãy, trên nóc gian nhà lợp ngói đã bốc lên từng làn khói trắng lượn lờ.

Mắt cậu rất tinh, gần như ngay khoảnh khắc nhìn qua đã thấy Bùi Nhuận đang ngồi trên xe lăn.

Đối phương ngồi bên bếp lò, vừa nhấc chiếc xửng hấp lên để sang một bên, hơi nóng bốc lên mang theo hương thơm nức mũi tràn ngập khắp không gian.

7361: !

Cậu dán chặt mắt vào động tác của Bùi Nhuận. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác của y đều thong dong, chậm rãi, không nhanh không chậm, hệt như chính con người y vậy.

Dĩ nhiên, 7361 không phải đang nhìn Bùi Nhuận, mà là đang cố gắng nhìn rõ trong xửng hấp rốt cuộc là món gì. Tiếc rằng bây giờ trời đã tối, dù có ánh lửa từ bếp hắt ra thì cậu vẫn chẳng thể nào thấy rõ.

Hương thơm lại bay qua một đợt nữa, đầu ngón tay đang vịn vào thân cây của 7361 bất giác cọ nhẹ.

Trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Muốn ăn.

Đã nghĩ là làm, 7361 chống tay một cái, nhảy thẳng từ trên cây xuống.

Chẳng mấy chốc, cậu đã đứng trước cánh cửa hỏng.

Nó vẫn giữ nguyên trạng thái lúc cậu rời đi, nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, miễn cưỡng che chắn tầm nhìn.

7361 do dự giữa việc trực tiếp dời cửa ra để vào hay nên gõ cửa trước. Cuối cùng, lần này cậu chọn cách thận trọng, nhẹ nhàng giơ tay gõ.

Nhưng cánh cửa vốn đã chẳng vững chãi gì, dù 7361 đã rất cẩn thận, thế mà vẫn “rầm” một tiếng, ngã xuống đất.

Cảnh tượng nửa canh giờ trước, lại tái hiện thêm lần nữa.

7361 bước qua cánh cửa gỗ bạc phận kia, hướng về phía Bùi Nhuận vừa đẩy xe lăn ra mà cất giọng vang dội: “Bùi Nhuận.”

Bùi Nhuận trên tay còn bưng một chiếc khay gỗ, trên đó đặt hai chiếc bát sứ thô. Nhìn thấy 7361 quay lại, không khỏi sững sờ trong chốc lát.

Nhưng chỉ một thoáng sau, y đã khôi phục vẻ điềm đạm vốn có, ánh mắt bình thản nhìn người đang bước vào, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

7361 dán chặt mắt vào hai bát thức ăn vẫn đang bốc hơi nóng trên khay, chỉ tay về phía đó: “Đây là gì?”

Bùi Nhuận theo hướng tay cậu nhìn qua, khi thấy đối phương đang chỉ vào bữa tối của mình, không nhịn được mà thấy buồn cười.

Khóe môi y khẽ nhếch lên, chậm rãi đáp: “Cơm hoa hoè.”

“Cơm hoa hoè?” 7361 thoáng ngẩn ra, rồi lật tìm trong ký ức một lúc, sau đó gật gật đầu, “À, cơm hoa hoè.”

Trong trí nhớ, chủ nhân cũ của thân xác này từng ăn qua cơm hoa hoè, nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nguyên liệu chính để làm món này dĩ nhiên là hoa hoè, nhưng không thể chỉ có mỗi hoa hoè. Hoa hoè chỉ là để tạo mùi vị, còn thành phần chính vẫn là bột mì.

Dĩ nhiên, người dân quê đâu nỡ dùng bột mì trắng khi không phải ngày lễ, ngày Tết. Đa số đều dùng bột đậu, có nhà nào hào phóng một chút thì mới trộn thêm ít bột mì trắng.

Hoa hoè sau khi trộn cùng đủ loại bột, rưới thêm nước, được hấp chín trong xửng. Khi ăn, tùy theo khẩu vị mà nêm muối, hành hoa, cuối cùng rưới thêm một lớp dầu vừng thơm lừng.

Cơm hoa hoè làm theo cách này, vừa giữ được hương thanh mát của hoa hoè, lại có cả vị thơm mặn của bột mì.

7361 bất giác nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu suy tính xem mình có gì để đổi lấy một bát cơm hoa hoè của Bùi Nhuận.

Còn chưa kịp nghĩ ra, đã nghe thấy Bùi Nhuận lên tiếng.

Đối phương dường như thở nhẹ một hơi, hỏi: “Ngươi cố tình để dành bánh cho ta?”

7361 khó khăn dời ánh mắt khỏi bát cơm vẫn còn bốc khói, gật đầu.

Dĩ nhiên là cố tình. Cậu đã cố ý làm dư ba chiếc bánh, chính là để mang đến cho Bùi Nhuận.

Nhưng Bùi Nhuận lại hiểu lầm.

“Lần sau đừng như vậy. Ta không thiếu ăn, ngươi cứ giữ lại mà tự ăn đi.”

Nói xong, y đưa khay thức ăn đến trước mặt 7361: “Đói rồi phải không? Lấy mà ăn đi.”

Đôi mắt 7361 lập tức sáng bừng. Cậu hoàn toàn không nghe lọt mấy lời trước đó, chỉ nghe thấy câu cuối cùng “Ăn đi.”

Đã vậy, cậu cũng không khách sáo, lập tức bưng lên một bát: “Cảm ơn!”

Mai cậu sẽ lục tìm trong nhà Trương thị xem còn thứ gì ăn được không, rồi lại mang đến cho Bùi Nhuận.

Nghĩ vậy, 7361 nhấc bát lên, định trực tiếp đổ cả bát cơm vào miệng.

Bùi Nhuận thấy thế vội ngăn lại: “Khoan đã.”

7361 dừng động tác, khó hiểu nhìn y: “Ngươi lại không cho ta ăn nữa à?”

Bùi Nhuận bật cười, khẽ lắc đầu: “Không phải.”

Sau đó, y dùng một tay lăn bánh xe của chiếc xe lăn dưới thân, nhìn 7361 vẫn còn đứng ngẩn ra mà nói: “Đi theo ta.”

7361 ngoan ngoãn đi theo, trên đường còn tiện tay giúp y đẩy một chút.

Hai người trở lại bếp. Bùi Nhuận đặt khay thức ăn xuống, xoay người lấy bát đũa từ trong tủ, còn múc thêm một muỗng giấm đặt vào chiếc bát nhỏ bên cạnh.

Xong xuôi, y đem tất cả đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ trước mặt 7361, đưa đũa cho cậu, giọng ôn hòa: “Ăn đi.”

7361 nhận lấy đũa, lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới gắp một đũa cơm hoa hoè.

Vị mặn thơm lan ra trong miệng, bột hấp chín hòa quyện với hương hoa hoè thanh thanh. Cơm hoa hoè Bùi Nhuận làm gần như toàn bộ là bột mì trắng, ít trộn bột đậu nên không hề thô ráp, mà càng mềm dẻo ngon miệng hơn.

Ăn được vài miếng đã tạm thỏa cơn thèm, 7361 lại rưới thêm chút giấm mà Bùi Nhuận đã chuẩn bị, thử một hương vị mới.

Cậu không biết diễn tả thế nào, chỉ có thể nói: tất cả đều rất ngon.

7361 ăn ngon lành, một bát cơm hoa hoè không quá nhiều, chẳng mấy chốc đã hết sạch.

Đặt bát đũa xuống, cậu mới nhìn sang Bùi Nhuận nãy giờ vẫn lặng lẽ ngồi đối diện, nghiêm túc khen: “Cơm hoa hoè ngươi làm ngon lắm!”

Bùi Nhuận mỉm cười: “Ngươi thích là tốt rồi.”

Nhìn hai chiếc bát trống trước mặt, 7361 chợt nhận ra, vừa rồi Bùi Nhuận đã đưa hết cơm cho cậu.

Mãi lúc này cậu mới phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Ta ăn hết cơm của ngươi rồi, vậy ngươi ăn gì?”

Bùi Nhuận không đáp, chỉ hỏi lại: “Ngươi ăn no chưa?”

7361 khẽ xoa bụng.

Ban đầu, cậu cũng không đến mức quá đói, trước khi đến tìm Bùi Nhuận đã ăn không ít bánh nướng. Chỉ là hiện giờ, cậu luôn phải dùng tinh thần lực để duy trì thân thể này, mà tinh thần lực lại cần năng lượng, năng lượng lấy từ cơ thể, bởi vậy cậu mới luôn trong trạng thái đói bụng.

Có điều vừa rồi cậu đã ăn rất nhiều hoa hoè, lại thêm cơm của Bùi Nhuận, dạ dày lúc này tràn đầy cảm giác no nê.

“Ta no rồi.” 7361 đáp.

“Vậy thì tốt.”

“Còn ngươi thì sao?” 7361 lại hỏi.

Bùi Nhuận khẽ cười: “Có bánh ngươi đưa.”

Thấy đối phương cũng có cái ăn, 7361 chẳng còn lo lắng nữa, cậu đứng dậy, nói với Bùi Nhuận: “Vậy ta đi đây, hẹn gặp lại.”

Bùi Nhuận chỉ khẽ gật đầu.

Ra khỏi phòng bếp, lại đi đến cổng sân, 7361 quen tay dựng cánh cửa ngã nhào trên mặt đất lên, tựa vào khung cửa.

Chỉ là lần này, cánh cửa gỗ tựa hồ đã bị rơi hỏng nặng, vừa tựa vào đã thấy nó càng thêm lung lay sắp đổ.

7361 phủi bụi trên tay, bước chân nhẹ nhàng hướng về phía nhà họ Vương.

Trên đường về, cậu nghĩ, Bùi Nhuận đã cho cậu ăn cơm hoa hoè, vậy cậu cũng nên mang cho y chút gì đó để ăn.

Trong lòng tính toán xem nhà họ Vương còn thứ gì có thể đem tặng, 7361 đẩy cửa lớn bước vào.

Khác với lúc cậu rời đi, giờ đây cửa chính phòng của nhà họ Vương đang rộng mở, ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên những cái bóng lờ mờ lay động trong gian phòng.

Một giọng nói đầy giận dữ vang lên: “Trói ngay đứa lòng dạ đen tối này lại cho ta!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play