Edit: Min
7316 từ chính phòng bước ra, trên tay xách theo một túi vải.
Túi vải ấy là lương thực đủ cho nhà họ Vương cầm cự gần một tháng, chừng hơn 50 cân.
Cậu chỉ dùng một tay mà nhấc lên nhẹ như không, sải bước qua bậu cửa chính phòng chẳng tốn chút sức lực.
Trương thị không thể ngồi yên được nữa, như thể vừa choàng tỉnh từ cơn mộng, mụ chỉ tay vào 7316, giọng the thé: “Ngươi làm gì, định làm gì hả?”
“Ăn cơm.” 7316 đáp một cách hiển nhiên, thuận tay né đi cánh tay của Trương thị đang vươn tới ngăn cản.
“Ăn cơm? Ngươi ăn cái quái gì mà ăn?!”
7316 ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Lúc này vẫn còn sớm, còn lâu mới đến giờ cơm tối của dân quê, cậu không chắc chắn lắm, liền chần chừ nói: “Ừm... chắc là bữa trưa.”
“Đồ sao chổi! Ta có hỏi ngươi chuyện này không? Ngươi định làm phản đấy à! Mau đặt cái túi xuống! Lương thực trong nhà, đến lượt ngươi động vào sao?!”
Trương thị vừa kinh hãi vừa tức giận, gần như nói năng lộn xộn. Mụ lao tới, định giật lại túi bột trên tay 7316. Nhớ tới sức lực kinh người của cậu khi cầm cán chổi trước đó, lần này Trương thị dồn hết sức bình sinh.
Vừa chạm được vào túi, 7316 đã buông tay.
Hơn 50 cân lương thực, nào phải thứ một tay Trương thị có thể nhấc nổi? Túi vải sượt qua tay mụ, rơi thẳng xuống, nện mạnh vào chân mụ ta.
“Ai u!” Trương thị lập tức ré lên, cúi người ôm lấy bàn chân bị đập đến đau điếng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trương thị còn chưa kịp phản ứng, đã lảo đảo, chân trái vấp chân phải, lại ngã nhào xuống đất.
Cái mông vốn đã đau ê ẩm từ cú ngã trước lại hứng trọn một trận đau nữa, khiến mụ hít vào một hơi lạnh, mặt mày nhăn nhó đến méo mó.
“Ngươi... hức... đồ sao chổi! Ngươi muốn giết ta đấy à! Ông trời ơi, đồ lòng dạ đen tối, phản rồi, phản rồi mà!”
Trương thị vừa ôm chân rên rỉ, vừa mắng chửi, toàn những lời cay nghiệt.
Gương mặt vô cảm của 7361 cuối cùng cũng có chút biến hóa, cậu nhíu mày nhìn mụ đang ngồi bệt dưới đất, vừa gào vừa khóc.
Ồn quá, quá mức ồn ào.
Khi còn ở căn cứ hoang tinh, là một người phỏng sinh, số lần cậu tiếp xúc với con người ít đến đáng thương, vì thế cũng chẳng biết con người thực sự phải như thế nào.
Nhưng chắc chắn không thể giống như kẻ trước mặt này.
7361 không hiểu, tại sao lần nào cậu thấy người này, hoặc là gào khóc, hoặc là lăn lộn trên đất?
Thật khiến cậu khó hiểu.
Bụng lại vang lên một tràng réo rắt trống rỗng, kéo sự chú ý của 7361 quay về thực tại.
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, bây giờ quan trọng nhất vẫn là ăn cơm.
Cậu đưa tay nhấc túi bột lên, Trương thị thấy vậy lập tức nhào tới, đè chặt lên trên.
“Ngươi dám động vào lương thực thử xem!”
7361: ?
Cậu ngoan ngoãn vươn tay chạm một cái.
Trương thị: !
Thấy Trương thị ra vẻ thà chết cũng không buông tay, 7361 đành miễn cưỡng nhượng bộ: “Được thôi, nếu bà không muốn ta động vào lương thực, vậy thì đi nấu cơm đi.”
Trời đất bao la, ăn cơm là chuyện lớn nhất.
Trương thị tưởng như mình nghe lầm: “Ngươi nói gì?”
“Đi nấu cơm.” 7361 lặp lại, sau đó bổ sung thêm một câu, “Nhưng tốt nhất là nhanh lên, ta rất đói.”
“Ngươi... ngươi...” Trương thị run rẩy giơ tay chỉ vào 7361, tức đến mức nói không nên lời.
7361 chờ một lát, thấy mụ vẫn không nhúc nhích, bèn nghi hoặc hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Trương thị cứ “ngươi” mãi mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Ngươi dám sai bảo ta?”
“Không phải bà không cho ta động vào lương thực sao?”
Cơm thì vẫn phải ăn, Trương thị không cho cậu chạm vào, vậy tức là mụ phải đi nấu.
Lý lẽ đơn giản như thế, tại sao đối phương lại tỏ vẻ không hiểu?
7361 cảm thấy con người này có vẻ không được thông minh cho lắm, thậm chí còn có thể bị lãng tai, lúc nào cũng phải hỏi lại lời cậu.
Lần đầu tiên trong đời, 7361 có một cảm xúc gọi là “Chán ghét”.
Thôi kệ, không chấp nhặt với con người kém thông minh.
7361 dứt khoát gạt tay Trương thị ra, đặt sang một bên, sau đó chẳng để mụ có cơ hội phản đối, liền xách túi bột lên, thẳng thừng đi vào bếp.
Thực ra, điều kiện của nhà họ Vương trong thôn cũng không tệ, nếu không đã chẳng bỏ ra 5 lượng bạc để cưới Lý Tiểu Mãn về xung hỉ.
Những nhà khác, gian bếp nhiều lắm cũng chỉ là một góc trong sân, dựng tạm một cái lều đã là khá lắm rồi.
Nhưng nhà họ Vương lại xây hẳn một gian bếp đàng hoàng, có cửa, có cửa sổ. Tuy tường đắp bằng đất nện, không thể so với chính phòng, nhưng cũng tốt hơn phần lớn nhà dân trong thôn rất nhiều.
Lúc mới dựng gian bếp này, Trương thị đã đắc ý suốt một thời gian, hễ gặp ai cũng khoe khoang, nói rằng có căn bếp này, dù trời mưa gió thế nào cũng rất tiện lợi.
Khi đó, mụ còn cố ý làm thêm cánh cửa, nhiều lần chốt kỹ lại, đề phòng hai nàng dâu lén lút vào lấy đồ ngon, để mụ có thể giấu riêng cho con trai cả của mình.
Vậy mà giờ đây, chính cánh cửa ấy lại chặn Trương thị bên ngoài.
Từ trong bếp bay ra mùi dầu nóng thơm phức, chẳng cần đoán cũng biết là do người bên trong nấu ra.
Trương thị vừa ngửi thấy, liền phát điên, ra sức đập cửa.
“Lý Tiểu Mãn, ngươi còn dám dùng mỡ nữa à?! Mau ra đây cho ta!”
Cánh cửa gỗ bị đập đến “Rầm rầm”, nhưng người trong bếp chẳng mảy may để tâm. Âm thanh chiên rán “Xèo xèo” càng lúc càng giòn, mùi thơm càng thêm nồng nàn.
7361 đang làm bánh nướng.
Ban đầu, cậu chỉ định làm bánh bột thô, nhưng khi lục lại ký ức của Lý Tiểu Mãn, cậu phát hiện có cách làm bánh nướng thơm ngon hơn.
Trong bếp vẫn còn hũ mỡ mà sáng nay Trương thị chưa kịp dọn đi, thế là vừa hay tiện lợi cho 7361.
Là một người phỏng sinh có năng lực thực thi cực cao, 7361 lập tức hành động. Cậu nhào bột, cán thành từng miếng bánh mỏng, sau đó dứt khoát xúc một mảng mỡ lớn từ trong hũ, thả thẳng vào chảo.
Mỡ heo trắng như tuyết chầm chậm tan chảy trong chảo sắt, bốc lên làn khói trắng thoang thoảng mùi thơm ngậy. Bánh bột vừa đặt vào, lập tức sôi sục, phồng rộp lên, lật mặt một cái, lớp vỏ đã được chiên giòn, vàng ruộm, nhìn mà nước miếng muốn trào ra.
7361 đương nhiên cũng không nhịn được, nuốt nước bọt mấy lần, nhất là khi cắn miếng bánh mới ra lò.
Hương dầu béo ngậy hòa quyện cùng lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong lại dai dai, thơm lừng, khiến 7361 sướng đến nheo cả mắt.
Chỉ trong chốc lát, cậu đã ăn sạch một chiếc bánh, tay vẫn không dừng lại, thoăn thoắt chiên tiếp một hơi mười cái.
Xong xuôi, cậu lại lấy rau chân vịt và dưa chuột hái từ vườn, rửa sạch, cắt lát, làm thành món nộm. Cuối cùng, tất cả được bày lên bàn.
Dưa chuột non mới hái, rau chân vịt tươi xanh, ngay cả khi chưa nêm nếm gì, ăn sống cũng đã mát lành, giòn ngọt. Khi rưới thêm chút giấm và dầu thơm, hương vị lại càng thanh mát, giòn sần sật.
7361 cắn một miếng bánh lớn, rồi gắp thêm một đũa nộm dưa chuột, kết hợp cùng nhau, lại là một mùi vị hoàn toàn khác.
Cậu nhai chậm rãi, cẩn thận cảm nhận từng tầng hương vị trong miệng.
Khoảnh khắc này, ngoài cảm giác ấm áp trong bụng, tâm trạng của cậu cũng tốt đến mức như muốn bay lên trời.
Còn về tiếng chửi rủa và đập cửa không ngừng bên ngoài? Ngay từ đầu, 7361 đã dùng tinh thần lực phong bế tạm thời thính giác của mình rồi.
Một hơi quét sạch cả bàn thức ăn, 7361 hài lòng xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình.
Làm người thật tốt!
Nơi này còn tốt hơn!
7361 lại một lần nữa cảm thán.
Khi đã ăn uống no nê, cậu đẩy cửa bước ra ngoài thì phát hiện Trương thị đã không còn ở đó nữa, chẳng biết đã đi đâu.
7361 đương nhiên chẳng buồn quan tâm đến tung tích của mụ. Cậu ôm chặt bọc vải trắng trong ngực, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nhà họ Vương.
Hoàng hôn buông xuống, người dân làm lụng cả ngày ngoài ruộng lục tục trở về.
Vừa chạm mặt 7361, ai nấy đều không hẹn mà cùng ném ánh nhìn đánh giá về phía cậu.
Thôn Vương Gia không lớn, bất kể nhà ai có chuyện gì, chưa đến nửa ngày đã truyền khắp thôn. Huống hồ, chuyện xảy ra ở nhà họ Vương hôm qua vốn là một chuyện động trời.
Một quả phu lang nhảy sông tự vẫn nhưng không chết, lại còn công khai chỉ mặt nhận tội hung thủ chính là đại bá quấy rối, chuyện này đặt ở đâu cũng có thể gây chấn động, huống chi ở một thôn nhỏ tin tức bế tắc thế này, đủ để đám thoin dân thiếu thốn trò tiêu khiển nhắc đi nhắc lại suốt nửa năm trời.
Theo lẽ thường, đã là nhân vật chính trong lời đồn như thế, cho dù là nạn nhân vô tội đi nữa, cũng sẽ thấy xấu hổ mà không dám ra ngoài. Những kẻ có tính tình liệt liệt một chút, e rằng đã sớm lấy dây lưng treo cổ kết thúc mọi chuyện.
Dù sao thì, Lý Tiểu Mãn này cũng đã từng nhảy sông một lần... Nhưng đã không chết được, làm sao còn có thể thản nhiên bước ra ngoài thế kia, chẳng chút e dè, chẳng chút hổ thẹn?
7361 đâu hiểu được những lắt léo trong lòng những người này, cậu chỉ cảm thấy ai mình đi ngang cũng đều chăm chú nhìn mình chằm chằm.
Đặc biệt là với tinh thần lực của mình, 7361 càng cảm nhận rõ ràng những ánh mắt lén lút quan sát kia.
Nếu là lúc trước, khi xác nhận không có nguy hiểm, cậu đa phần sẽ lười để ý. Nhưng hiện tại, cậu đang ăn no, tâm trạng lại vui vẻ, hơn nữa vì vừa tới nơi này, đối với mọi thứ đều tràn đầy tò mò.
Thế nên, 7361 thẳng thừng nhìn về phía một người đang lấm la lấm lét nhìn mình, chân thành hỏi: “Tại sao nhìn ta?”
Tiểu ca nhi bị bắt quả tang giật bắn mình, ánh mắt hoảng loạn, vội vàng chối biến: “Ta... ta đâu có nhìn ngươi!”
“Ngươi nhìn rồi mà. Ngươi vẫn luôn nhìn ta.” 7361 chỉ về phía gốc liễu to bên cạnh người kia, nghiêm túc nói, “Lúc ta rẽ qua đây, ngươi đã trốn sau cây này nhìn ta.”
Tiểu ca nhi kia chỉ khoảng 14, 15 tuổi, hôm qua vừa nghe chuyện nhà họ Vương, hôm nay vừa thấy 7361, cũng giống những người khác, ôm tâm tư hóng chuyện mà nhìn cậu. Nào ngờ lại bị chính đương sự vạch trần ngay trước mặt.
Khuôn mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, nhất là khi nghe đối phương nói mình trốn sau cây liễu rình coi.
7361 tự nhiên cũng thấy sắc đỏ lan trên mặt người kia, lập tức hiếu kỳ: “Ngươi đỏ mặt rồi? Vì sao?”
Giờ này mặt trời sắp lặn, đây cũng không phải hoang tinh trước kia của cậu, hoàn toàn không có khả năng bị cháy nắng.
Tiểu ca nhi bị hỏi đến mức xấu hổ, giậm chân hét: “Ngươi... ngươi mặt dày!”
Dứt lời, không chờ 7361 phản ứng, lập tức quay đầu bỏ chạy.
7361 đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng khuất dần của cậu ta, rồi đưa tay sờ mặt mình.
Mặt dày chỗ nào? Rõ ràng da mặt của cậu rất mịn màng mà...
Bối rối sờ mặt hai lần, 7361 vẫn không nghĩ ra được nguyên do, cuối cùng đành quy kết nó là một trong những hành vi kỳ quái của con người. Nghĩ vậy, cậu thu tay lại, tiếp tục bước đi.
Nhờ vào chuyện vừa rồi, ánh mắt dõi theo 7361 đã bớt đi không ít.
Dựa theo ký ức, cậu men theo con đường nhỏ, một đường đi tới tiểu viện hẻo lánh kia.
Giờ này trời đã tối hẳn, may mắn là đêm nay trăng khá sáng.
7361 vòng qua giàn dây leo nở hoa li ti, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa gỗ cũ nát.
Do dự một chút giữa việc trực tiếp nhảy qua hàng rào hay gõ cửa, cuối cùng cậu vẫn giơ tay lên, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.
Gõ xong đợi một lát, không thấy ai ra mở cửa.
Nhìn nhìn cửa gỗ, 7361 nghĩ có lẽ mình dùng lực quá nhẹ, thế là cậu lại giơ tay lên, mạnh mẽ đập mấy cái.
Còn chưa kịp gõ đến lần thứ ba...
“Rầm!”
Cánh cửa vốn đã mục nát trực tiếp đổ ập xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Cùng lúc đó, cửa chính của gian nhà phía trong viện bị đẩy ra.
7361 đứng trước lối vào không còn cửa, ngẩng đầu nhìn người mặc áo xanh đang ngồi trên xe lăn dưới ánh trăng.
Cậu giơ giơ bọc vải trắng vừa lấy ra từ trong ngực áo, cao giọng hỏi: “Bùi Nhuận, ngươi có ăn bánh không?”