Edit: Min

 

Đại Thịnh triều, tại một thôn nhỏ phía Nam.

Cuối xuân đầu hạ, vừa trải qua một trận mưa nhỏ, gió đêm mang theo chút se lạnh.

Giờ này, nhà nhà đã dùng xong bữa tối, bỗng nghe tiếng mấy đứa trẻ la thất thanh.

“Không hay rồi! Quả phu lang nhà họ Vương nhảy sông rồi!”

“Mau tới cứu người!”

...

Nghe tiếng kêu cứu, thôn dân vội vàng buông việc trong tay, ba người một nhóm, năm người một tốp chạy đến nơi lũ trẻ chỉ.

Khi mọi người tụ lại bên bờ sông, liền trông thấy quả phu mà lũ trẻ nhắc đến chẳng hiểu vì sao lại nằm ngay bên bờ. Toàn thân cậu ta ướt sũng, đôi má hóp sâu, mắt nhắm chặt, không rõ còn sống hay đã chết.

Thấy vậy, thôn dân vừa chạy đến nhất thời không ai dám tiến lên, có kẻ vội vàng hô: “Người nhà họ Vương đâu?”

“Mau đi mời lý chính!”

Giữa đám đông, có người thấp giọng bàn tán.

“... Chẳng lẽ là bị nhà họ Vương hành hạ đến không chịu nổi?”

“... Ai mà biết? Nhưng ta thấy Lý Tiểu Mãn cũng đáng đời thôi, ai bảo cậu ta khắc chết con trai người ta, nhà họ Vương đối xử thế nào cũng chẳng quá đáng!”

Lại có người thì thầm: “Có nên tới xem thử không? Nhỡ đâu vẫn còn hơi thở thì sao?”

Lời vừa dứt, lập tức bị phu lang bên cạnh kéo tay ngăn lại: “Nhà họ Vương là hạng người gì, ngươi còn không rõ sao? Nếu thật có chuyện, bọn họ thể nào cũng đổ vạ lên đầu chúng ta!”

...

Giữa tiếng xì xào bàn tán, 7361 dần tỉnh lại.

Ánh mắt cậu trống rỗng, ngước nhìn tán cây đen kịt trên đầu. Nước lạnh thấm vào da mặt, một tia nghi hoặc dần hiện lên nơi đáy mắt.

Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, bên tai lại vang lên vài tiếng ồn ào khác...

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Ta thấy cậu ta mở mắt kìa!”

“Chưa chết, chưa chết...”

Không, cậu ta đã chết rồi. 7361 lặng lẽ phản bác trong lòng.

Ký ức cuối cùng còn sót lại trong đầu cậu chính là khoảnh khắc chiếc miệng sắc nhọn của Lợi Xỉ Trùng bất ngờ mở ra, âm thanh xương cổ bị cắn gãy vẫn còn văng vẳng bên tai. Không ai nói cho cậu biết rằng, một người phỏng sinh vốn chỉ là công cụ của Đế Quốc, lại có thể cảm nhận được sự sợ hãi trước khi chết.

Nhưng có vẻ như, cậu lại sống rồi.

Một lượng ký ức không thuộc về cậu đột ngột tràn vào não, cơn đau nhức như kim châm khiến 7361 cau chặt mày.

Cậu thực sự chưa chết, chỉ là sống lại dưới một hình thức khác.

Mà chủ nhân thân thể cậu đang trú ngụ này, đã vĩnh viễn rời khỏi nhân thế dưới dòng nước lạnh lẽo ban nãy.

Người này tên là Lý Tiểu Mãn, năm nay khoảng 16 tuổi. Một năm trước, nguyên chủ bị gả vào nhà họ Vương trong thôn để xung hỉ, trở thành phu lang của con trai thứ hai nhà họ Vương — Vương Minh Văn.

Đã là xung hỉ, thì sức khỏe của Vương Minh Văn tất nhiên chẳng ra sao. Lý Tiểu Mãn biết rõ nhà họ Vương cưới mình về là để kéo dài mạng sống cho hắn, vì thế khi gả đến, cậu ta cũng hết lòng hầu hạ. Nhưng cậu ta dù sao cũng chẳng phải thần y, chưa đầy hai tháng, tượng phu ốm yếu kia vẫn quy tiên.

Tang sự vừa xong, Lý Tiểu Mãn từ đó trở thành quả phu.

Mà cảnh ngộ của cậubta ở nhà họ Vương cũng vì thế mà trở nên khó xử.

Nhà họ Vương cưới cậu ta về chỉ để kéo dài hơi tàn cho con trai, giờ người đã mất, lại thêm việc cha kế của Lý Tiểu Mãn trước đó tham tiền, đòi sính lễ tận 5 lượng bạc mới chịu gả cậu ta đi.

Vốn dĩ, nhà họ Vương đã chẳng phải hạng người lương thiện, nay vừa mất người vừa mất của, trong lòng đầy căm phẫn, liền trút hết lên người Lý Tiểu Mãn.

Bà mẹ chồng họ Trương bắt đầu đánh chửi cậu ta mỗi ngày. Không chỉ thế, tất cả việc nặng nhọc trong nhà gần như đều đổ lên đầu cậu ta.

Lý Tiểu Mãn vốn có tính cách mềm yếu, từ nhỏ đã quen bị cha kế hành hạ, nhẫn nhịn thành quen, lại mang nặng suy nghĩ mình đã khắc chết trượng phu đoản mệnh kia. Bởi vậy, dù nhà họ Vương có đối xử tệ bạc đến đâu, cậu ta cũng chấp nhận cam chịu.

Dậy sớm thức khuya làm việc nhà không nói, ngay cả ăn ở cũng là tệ nhất trong nhà. Mới hơn nửa năm, thân thể đã bị giày vò đến tiều tụy chẳng ra hình dạng.

Thế nhưng, đây vẫn chưa phải nguyên nhân khiến Lý Tiểu Mãn nhảy sông tự tận.

Nguyên nhân thực sự là do con trai cả nhà họ Vương — Vương Minh Võ.

Tức phụ của Vương Minh Võ là Chu thị, hiện đang mang thai, lại thêm thai tượng không ổn, nên gã đã phải kiêng khem chuyện giường chiếu suốt mấy tháng. Vậy là gã liền nảy ý đồ với vị đệ phu góa bụa này.

Không chỉ một lần buông lời trêu ghẹo, thấy Lý Tiểu Mãn chỉ biết né tránh mà không dám hé răng, Vương Minh Võ lại càng lấn tới.

Lý Tiểu Mãn dù nhu nhược, nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, thà chết cũng không chịu khuất phục.

Thấy khó bề cưỡng ép, Vương Minh Võ tức giận uy hiếp, nếu Lý Tiểu Mãn không thuận theo, gã sẽ đi nói với người nhà rằng, chính cậu ta câu dẫn đại bá của mình, để cậu ta tự suy xét hậu quả.

Lý Tiểu Mãn bị dọa đến hoảng hốt, lòng đầy sợ hãi. Cậu ta muốn chạy trốn nhưng không biết đi đâu, lại nghĩ đến những ngày tháng bị mắng chửi, hành hạ suốt một năm qua, chỉ cảm thấy nhân sinh u ám.

Càng nghĩ, Lý Tiểu Mãn càng thấy không còn đường sống, lòng quẩn quanh một ý niệm. Vào một đêm vắng, cậu ta lặng lẽ gieo mình xuống sông.

Lý Tiểu Mãn, một người bị hành hạ đến tàn tạ đã chết.

Người phỏng sinh 7361, sống lại.

Trong khoảnh khắc, 7361 đã xem trọn cuộc đời bi thảm của Lý Tiểu Mãn, tựa như một thước phim vụt qua trong đầu.

Cậu thực ra không hiểu nguyên thân vì cớ gì lại kết liễu sinh mệnh theo cách ấy, cũng như cậu không hiểu vì sao bản thân lại đến nơi này.

Ngực khẽ truyền đến từng nhịp đập, yếu ớt mà hữu lực, 7361 trợn to mắt, đưa tay chạm vào lồng ngực.

Một loại cảm xúc không thuộc về cậu dường như vẫn còn vương lại trong thân thể này, khiến cậu có đôi phần khó chịu.

Cậu là người phỏng sinh, mà người phỏng sinh không cần những cảm xúc phức tạp như nhân loại. Bởi thế, khi lần đầu tiên cảm nhận được thứ cảm xúc này, 7361 không khỏi thấy mới mẻ.

Lại chạm nhẹ hai lần, 7361 cảm thấy tư thế nằm dưới đất quá mức khó chịu, bèn dứt khoát lật người ngồi dậy.

Đám đông lập tức ồ lên một tiếng kinh hãi.

7361 tựa hồ chẳng hề bận tâm. Cậu cũng giống như lần đầu tiên phá kén chui ra khỏi khoang dưỡng sinh, hiếu kỳ vô cùng đối với thân thể này.

Thân thể của người phỏng sinh khác với nhân loại tự nhiên, đây là tri thức đã ăn sâu vào tiềm thức của cậu.

Ánh mắt 7361 chuyên chú lướt qua từng tấc da thịt trên thân thể này. Cậu còn chưa kịp nghĩ xem vì sao cổ tay nhân loại lại gầy yếu đến vậy, thì âm thanh ồn ã xung quanh bỗng lớn hơn.

“Người nhà họ Vương tới rồi, Trương thị cũng đến.”

...

Tiếng bước chân gấp gáp liền vang lên, lao thẳng về phía 7361.

“Trời xanh ơi! Thánh tổ nương nương chứng giám, nhà họ Vương chúng ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì cho cam!”

Theo thanh âm truyền đến là một thân ảnh béo mập. 7361 vẫn còn chăm chú nhìn cổ tay mình, chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đã bị kẻ kia nắm lấy cổ áo, mạnh mẽ đẩy sang một bên.

Bờ sông trải đầy đá vụn, lòng bàn tay cậu lập tức truyền đến từng cơn đau nhói. Nhìn xuống, chỉ thấy da thịt bị rách, máu tươi thấm ra ngoài.

Đau...

7361 rốt cuộc cũng thu hồi suy nghĩ về thân thể này, cậu khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn kẻ vừa không ngừng la lối bên tai.

Là một phụ nhân trung niên.

7361 tra xét ký ức của nguyên thân, nhanh chóng đối chiếu khuôn mặt kia với cái tên trong trí nhớ, chính là bà mẹ chồng của Lý Tiểu Mãn, Trương thị.

Lúc này, đối phương vừa siết chặt tay áo cậu, vừa lớn giọng chửi rủa.

“Thứ sao chổi nhà ngươi! Một năm qua bọn ta nuôi ngươi ăn, nuôi ngươi uống còn chưa đủ hay sao? Lúc trước nhà ngươi dở công phu ngoạm sư tử, một hơi đòi 5 lượng bạc sính lễ. Rốt cuộc cưới ngươi về, chẳng những hại chết con trai ta, giờ còn đòi sống đòi chết nhảy sông! Ngươi nói xem, nhà họ Vương chúng ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi? Cớ sao lại làm ra cái chuyện để thiên hạ chê cười như vậy hả?”

Người vây xem dần rộ lên bàn tán.

Chuyện nhà họ Vương, cả thôn ai cũng hay. Năm lượng bạc vào thời buổi này, đủ cho một nhà năm miệng ăn sinh sống cả năm.

Giờ thấy Lý Tiểu Mãn không chết, lại nghe Trương thị nhắc đến chuyện sính lễ năm xưa, không ít người bắt đầu thu hồi lòng thương hại, cảm thấy lời Trương thị nói cũng có phần có lý.

Ai bảo số mệnh của Lý Tiểu Mãn bạc bẽo, muốn xung hỉ lại chẳng thành, ngược lại còn khắc chết người ta.

Song, vẫn có người hiểu chuyện, thấy người dưới tay Trương thị bị lay động đến mức sắc mặt tái nhợt, bèn không nhịn được mà lên tiếng khuyên giải: “Có lẽ Tiểu Mãn nhất thời nghĩ quẩn thôi, nay người vẫn còn sống, sớm quay về thay y phục mới là lẽ phải.”

“Nghĩ quẩn?” Trương thị lập tức cao giọng.

Mấy ngày qua, vì trưởng tức* trong nhà hoài thai, mụ đã phải chịu không ít uất ức, lúc này chỉ mong mượn cớ trút hết lên người Lý Tiểu Mãn, bàn tay càng siết chặt, động tác càng thêm tàn nhẫn.

Trưởng tức: con dâu cả.

“Đồ vô dụng, Tang Môn tinh! Ngươi nói xem, rốt cuộc Vương gia chúng ta đã làm gì nên tội, lại khiến ngươi nghĩ quẩn? Ngươi nói đi! Để bà con lối xóm phân xử cho rõ ràng—A!”

Lời còn chưa dứt, Trương thị đã thét lên một tiếng thảm thiết.

7361 nắm chặt cổ tay Trương thị. Động tác của cậu trông chẳng hề tốn sức, vậy mà Trương thị lại cảm thấy cổ tay mình tựa như sắp gãy lìa.

“Ngươi...” Vì quá mức kinh ngạc, Trương thị nhất thời nghẹn lời.

7361 dứt khoát gỡ bàn tay Trương thị khỏi người mình, sau đó mới thả lỏng. Thấy Trương thị trợn trừng mắt nhìn cậu, cậu hơi nghiêng đầu, chậm rãi cất giọng, đây cũng là câu đầu tiên cậu nói kể từ khi đặt chân đến nơi này.

“Vương Minh Vũ muốn ép Lý Tiểu Mãn hầu hạ trên giường, Lý Tiểu Mãn không muốn, vậy nên mới nhảy sông.”

Nói xong, 7361 trầm ngâm một chút, cảm thấy dựa theo ký ức của Lý Tiểu Mãn mà cậu nhìn thấy thì quả thực là vậy, không hề sai lệch.

Xung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

7361 cho rằng mình đã giải thích xong, bèn chỉnh lại y phục, chậm rãi đứng dậy.

Thôn dân đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đã nghe rõ từng câu từng chữ, chỉ là không ngờ, những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng người vốn nhút nhát, dễ bị bắt nạt.

Trương thị rốt cuộc cũng hoàn hồn, cơn giận lập tức bùng lên, mụ thét lớn một tiếng rồi lao về phía 7361: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Xem ta có xé nát cái miệng ngươi hay không!”

Một cú lao này không trúng, đối diện lại là thân pháp linh hoạt tránh thoát một cách tài tình. Trương thị chớp mắt đã ngã nhào xuống đất, tức đến mức gần như phát điên, lập tức xoay người lao tới xé quần áo của 7361.

Người kia đứng vẫn đứng vững vàng, khiến Trương thị giận dữ ngẩng đầu, vừa ngước lên liền chạm phải đôi mắt thẳng thừng.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, lòng Trương thị bỗng chốc trĩu xuống, nhất thời không dám manh động lần nữa.

“Đánh ta?” 7361 nghi hoặc, “Vì sao?”

Rõ ràng cậu đã nói ra toàn bộ những gì đối phương muốn biết.

Trong đám đông cũng có người hiểu lẽ phải, lên tiếng: “Trương thẩm, ta thấy Lý Tiểu Mãn là người thành thật, không thể nào bịa chuyện như thế. Huống hồ chuyện này có lợi gì cho danh tiếng của cậu ta chứ? Chi bằng gọi Vương Minh Võ tới hỏi cho rõ ràng.”

7361 rất tán thành, gật đầu đáp: “Bà có thể gọi Vương Minh Võ ra đây.”

“Thành thật? Người thành thật mà mở miệng liền đòi 5 lượng bạc sao? Nhà cậu ta như vậy, có thể dạy dỗ ra loại người thành thật gì chứ?” Trương thị nói xong, lại chỉ vào 7361, tiếp tục khóc lóc mắng mỏ, “Mệnh ta thật khổ mà! Con trai thứ ngoan ngoãn, biết chữ đọc sách của ta bị ngươi khắc chết đã đành, giờ ngươi còn muốn hại luôn cả con trai cả của ta! Nhà họ Vương chúng ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì đây? Các vị phụ lão hương thân, xin hãy phân xử giùm ta...”

Vừa nói, Trương thị vừa vỗ đùi, hướng về đám thôn dân khóc lóc kể lể.

Nhìn cảnh tượng này, chẳng ai trong đám đông có ý định lên tiếng bênh vực Lý Tiểu Mãn.

Nói cho cùng, chuyện này cũng là việc nhà họ Vương. Phần lớn người chỉ đứng xem náo nhiệt, một số ít kẻ có lòng tốt muốn khuyên nhủ Trương thị nhưng lại sợ tính tình mụ, dính vào thì chỉ tổ thêm phiền phức.

Thế nên, nhất thời bên bờ sông chỉ còn mỗi tiếng khóc than của Trương thị.

...

7361 nghiêng đầu nhìn Trương thị một lát, cảm thấy không có gì để nói, bèn thu ánh mắt lại, dời sang hướng khác.

Gió đầu hạ thoảng qua, khẽ lay động những cành liễu ven bờ sông.

Một bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng nắm lấy một nhánh liễu, 7361 chăm chú quan sát phiến lá xanh trong lòng bàn tay, rồi lặng lẽ thả ra một tia tinh thần lực. Chốc lát sau, trong đôi mắt tròn xoe của cậu ánh lên một tia kinh ngạc.

Dẫu trước đó đã có suy đoán từ ký ức của Lý Tiểu Mãn, nhưng chỉ khi thực sự chạm vào chiếc lá non tràn trề sinh khí này, 7361 mới dám khẳng định—

Nơi này là thật.

Hoàn toàn khác biệt với hoang tinh nơi cậu từng sinh sống, nơi đất đai bạc màu, cằn cỗi đến mức nuôi một gốc cây cũng phải hao tổn vô số tâm sức. Ở đây, sắc xanh của liễu rủ lại dễ dàng bắt gặp khắp nơi.

Buông nhành liễu trong tay, ánh mắt 7361 dõi theo triền đê phủ đầy cỏ dại, phóng tầm nhìn về phía xa, nơi những thửa ruộng nối tiếp nhau bạt ngàn. Lòng cậu rung động mãnh liệt đến nỗi hồi lâu vẫn chưa thể bình ổn lại.

Cổ họng khẽ nhấp nhô, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, lúc này chậm rãi sáng lên.

Là lương thực.

Rất nhiều lương thực!

7361 vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cậu vội bước lên hai bước, định hái một nắm rau dại ven bờ.

Nào ngờ, vừa cúi xuống, trước mắt bỗng tối sầm lại, rồi cả thân người cậu ngã sấp xuống nền đất.

Mãi đến khoảnh khắc mất đi ý thức, 7361 vẫn nắm chặt trong tay nắm rau dại vừa hái được


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play