Cuối cùng, Chân Minh Châu cũng sắp chào đón nhóm khách đầu tiên thuộc dạng "bình thường". Cô cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, homestay của cô cuối cùng cũng có thể bắt đầu kiếm tiền. Nhưng nghĩ đến khoản chi phí trang hoàng lên đến 300 vạn, cô lại không khỏi thấy xót xa. Tính tới tính lui, cô bắt đầu nghi ngờ trình độ toán học của mình có lẽ do giáo viên thể dục dạy. Nhưng thôi, có khách là tốt rồi!
Homestay Xuân Sơn của Chân Minh Châu có tổng cộng 28 phòng, tất cả đều được thiết kế theo cùng một kiểu. Nếu bao gồm cả bữa sáng, giá mỗi phòng là 166 tệ. Theo lời Triệu Xuân Mai, nhóm của họ sẽ thuê trọn homestay, đồng thời nhờ cô chuẩn bị luôn cả ba bữa ăn. Dù không có yêu cầu gì đặc biệt nhưng bữa cơm vẫn phải đầy đủ thịt cá, gồm bốn món mặn và một món canh. Sau khi bàn bạc, Chân Minh Châu quyết định thu 300 tệ một phòng, bao gồm cả ăn uống.
Như vậy, trong một tuần, tổng số tiền thu về là 58.800 tệ, nhưng cô hào phóng làm tròn xuống còn 55.000 tệ.
Không phải Chân Minh Châu nôn nóng, mà chính Triệu Xuân Mai chủ động muốn thanh toán trước tiền phòng. Dì ấy nói, nhà cô không có đất trồng trọt, mọi thứ đều phải mua bằng tiền, nên dì không thể để một cô gái trẻ phải tự bỏ vốn trước được.
Bản thân cô cũng lo lắng nếu bận rộn quá có thể quên mất việc thu tiền, vậy nên nhận tiền trước cũng khiến cô yên tâm hơn.
Chân Minh Châu: Cảm động muốn khóc! Bỗng dưng trở nên giàu có rồi!
Tuy trước đây không phải chưa từng trúng số với số tiền lớn, nhưng cảm giác kiếm được tiền từ chính công sức lao động của mình hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa, cô cũng tò mò không biết tiếp đón những vị khách "bình thường" sẽ như thế nào.
Nhóm khách của Triệu Xuân Mai sẽ đến vào buổi chiều, một số người thậm chí đến tận khuya mới có mặt. Vì vậy, Chân Minh Châu tranh thủ chuẩn bị nguyên liệu trước, từ thịt đến rau xanh. Cô đều mua trực tiếp từ các hộ dân trong thôn—giá cả phải chăng, rau tươi ngon không kém gì các loại rau hữu cơ bán trong thành phố.
Thịt lợn thì khỏi phải bàn, mỗi tháng chú Trương đều thịt một con, cả thôn ai cũng đến mua.
Sau khi đặt hàng đầy đủ, cô còn nhờ Dì Ba bán rau đến giúp đỡ vài ngày. Mọi thứ thu xếp ổn thỏa, cô quyết định ghé thăm Tiểu Thạch Đầu.
Tuy nhiên, còn chưa kịp đến nhà Triệu Xuân Mai, cô đã thấy dì ấy dẫn theo Tiểu Thạch Đầu bước ra từ cổng lớn của ủy ban thôn.
Chân Minh Châu mở to mắt kinh ngạc: "!!!"
Buổi sáng, nhóc con đầu trọc này còn mặc quần áo cũ của cô, vậy mà chỉ mới nửa ngày trôi qua, cậu đã thay đổi hoàn toàn. Cậu bé khoác lên người chiếc áo có mũ màu lam, quần nhung kẻ sọc cà phê, kết hợp với đôi giày thể thao cùng màu, trông vô cùng thời trang.
Nếu không phải vóc dáng gầy gò vẫn còn đó, có khi cô cũng nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Chân Minh Châu lập tức vẫy tay: "Tiểu Thạch Đầu!"
Cậu nhóc vừa thấy cô liền phấn khích chạy đến: "Chị ơi!"
Chân Minh Châu mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu: "Bé ngoan, em thế nào rồi?"
Tiểu Thạch Đầu cười tươi, lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ trên má, vui vẻ nói: "Em có quần áo mới, trưa nay được ăn thật no, còn có một con thỏ lớn đáng yêu nữa!"
Nghe đến đây, Chân Minh Châu liền hiểu ngay, "con thỏ" trong lời cậu bé hẳn là thú bông.
Cô phối hợp khen ngợi: "Oa, thật tuyệt nha!"
Cậu nhóc vuốt đầu trọc, lúm đồng tiền càng lộ rõ hơn. Chân Minh Châu thầm nghĩ, nếu cậu bé có thêm chút da thịt thì chắc sẽ còn đáng yêu hơn nữa.
Cô hỏi tiếp: "Em đứng đây làm gì vậy?"
Tiểu Thạch Đầu nhanh nhảu đáp: "Dì dẫn em đến chờ một chú!"
Chân Minh Châu ngạc nhiên: "Chú nào vậy?"
Lúc này, giọng nói hiền hòa của Triệu Xuân Mai vang lên: "Là bác sĩ dì nhờ đến để kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Thạch Đầu."
Chân Minh Châu gật đầu cười, vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy tiếng xe chạy đến. Cô theo phản xạ quay đầu lại, ngay sau đó liền sững sờ, rồi nheo mắt quan sát kỹ hơn...
Đúng lúc này, chiếc xe cũng dừng lại, người bước xuống không ngờ lại là một gương mặt quen thuộc. Hôm qua cô vừa mới gặp người này.
Chân Minh Châu nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ lên tiếng: "Hóa ra là giáo sư Vu."
Vu Thanh Hàn thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền mỉm cười đáp: "Đúng là có duyên, xem ra cô sắp phải mời tôi ăn lẩu rồi."
Triệu Xuân Mai có chút thắc mắc, quay sang hỏi: "Hai người biết nhau à?"
Vu Thanh Hàn gật đầu: "Chúng tôi gặp nhau ở trường đại học."
Nghe vậy, Triệu Xuân Mai lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu: "Phải rồi, cậu hiện là giáo sư tại trường mà Tiểu Minh Châu đang theo học. Hai người đã quen biết thì việc ở chung cũng sẽ bớt gượng gạo. Tôi đã sắp xếp để các cậu ở homestay của Tiểu Minh Châu."
Khóe môi Vu Thanh Hàn hơi nhếch lên, anh lẩm bẩm: "Thật đúng là trùng hợp." Nhưng anh cũng không nói thêm gì, chỉ chuyển sự chú ý sang Tiểu Thạch Đầu. Anh khom lưng, nhìn thẳng vào cậu nhóc rồi bất ngờ nói: "Nhóc con, chú là người xấu."
Tiểu Thạch Đầu: "..." Khuôn mặt nhỏ bỗng căng cứng. Dù bị nói như vậy, nhưng cậu lại không cảm thấy chút ác ý nào từ người đàn ông trước mặt.
Vu Thanh Hàn bật cười: "Đi thôi, tôi kiểm tra cho cậu bé."
Chân Minh Châu chần chừ một lát rồi cũng đi theo. Vu Thanh Hàn liếc nhìn cô nhưng không nói gì thêm.
Anh không đi đến ủy ban thôn mà trực tiếp rẽ sang dãy nhà phía sau. Chân Minh Châu cũng chẳng buồn quan tâm, mặt dày bước theo. Dù gì Tiểu Thạch Đầu cũng do cô dẫn đến, cô không thể không lo lắng được.
Vào nhà, Vu Thanh Hàn thay áo blouse trắng, sau đó lấy ra một chiếc hộp, giọng điềm tĩnh nói: "Tôi sẽ lấy máu và tiêm bốn loại vắc-xin. Còn sáu loại khác không thể tiêm cùng lúc, ba tháng sau tôi sẽ quay lại tiêm bổ sung."
Anh tiếp tục dặn dò: "Tiếp theo là làm xét nghiệm máu và nước tiểu."
"Được."
Chân Minh Châu đứng nép ở cửa, nghe thấy có người đáp lại liền giật mình quay sang, lúc này mới phát hiện Trương Vũ đang đứng bên cạnh ghi chép. Câu "Được" kia hóa ra là do anh ấy nói.
Cô bỗng nhớ ra—hình như vừa rồi chính anh ấy là người lái xe chở giáo sư Vu đến đây.
Lúc này, Vu Thanh Hàn đã lấy kim tiêm ra. Tiểu Thạch Đầu ngây thơ nhìn người đàn ông mặc áo trắng trước mặt, hoàn toàn chưa ý thức được "hiểm họa" sắp đến.
Vu Thanh Hàn cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, giọng trầm thấp: "Nếu đau thì có thể khóc."
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, có chút khó hiểu. Cậu không dễ khóc, bởi vì những đứa trẻ hay khóc sẽ không được yêu thích. Ở nhà trước đây, cậu chưa từng khóc bao giờ.
Cậu kiên định lắc đầu: "Con sẽ không khóc đâu ạ."
Vu Thanh Hàn khẽ "Ồ" một tiếng, ánh mắt dừng trên người cậu bé rồi nói: "Chú không tin đâu."
Kim tiêm vừa chạm vào da, lập tức vang lên một tiếng khóc xé trời: "Oa oa oa!"
Chân Minh Châu hoảng hốt bịt chặt mắt, vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn liền che luôn cả hai tai. Quả nhiên, bác sĩ là sinh vật đáng sợ nhất trên đời, thật sự rất đáng sợ!
Cảm giác này kéo cô trở về những ký ức khi còn nhỏ, nỗi sợ hãi trào dâng khiến cô lập tức quay đầu chạy trốn ra ngoài.
Tiếng khóc của Tiểu Thạch Đầu vẫn vang vọng không ngừng: "Oa oa oa!!!"
Chân Minh Châu núp ngoài sân, không dám bước vào trong. Cô sợ lắm, bác sĩ quả nhiên đáng sợ như lời đồn, đúng là hung thần ác sát mà!
Mãi một lúc sau, khi tiếng khóc ngừng hẳn, cô mới rón rén bỏ hai tay xuống, dè dặt nhìn vào trong. Đập vào mắt cô lại là ánh nhìn của Vu Thanh Hàn.
Ôi mẹ ơi! Chân Minh Châu lập tức nhắm tịt mắt lại.
Vu Thanh Hàn bật cười khẽ. Chân Minh Châu không nghe thấy, nhưng Triệu Xuân Mai thì có, bà lên tiếng trách móc: "Cậu còn cười được nữa à? Đúng là không biết thương người gì cả!"
Bà dịu dàng dỗ dành Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng vỗ về: "Ngoan nào, đừng khóc. Không cần phải sợ, kiểm tra sức khỏe và tiêm vắc-xin sẽ giúp con không dễ mắc bệnh. Dì sẽ không làm hại con đâu."
Tiểu Thạch Đầu thút thít, vùi đầu vào bả vai Triệu Xuân Mai, lí nhí nói: "Con không có khóc."
Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Tôi vừa đi là cậu nhóc liền nín khóc. Tôi đi nghỉ trước, lão Thẩm khi nào đến?"
"Khoảng năm tiếng nữa."
Vu Thanh Hàn gật đầu: "Vậy tôi sẽ nghỉ ngơi năm tiếng, sau đó gặp nhau."
Anh đóng hộp y tế, xoay người rời đi. Lúc ra đến cửa, anh gọi: "Chân Minh Châu."
Cô giật mình ngẩng đầu: "... Gì vậy?"
Đại ma vương lại muốn gì đây?
Vu Thanh Hàn điềm nhiên nói: "Tôi muốn đến homestay nghỉ ngơi."
Chân Minh Châu: "Hả? Vậy đi thôi."
Trước khi đi, cô không quên chạy vào phòng, cúi xuống xoa xoa cánh tay của Tiểu Thạch Đầu, dịu giọng dỗ dành: "Không đau đâu, thổi một cái là hết ngay nè."
Tiểu Thạch Đầu rơm rớm nước mắt, gật đầu mà mặt vẫn nhăn nhó, cẩn thận dặn dò: "Chị nhớ cẩn thận nha." Cái chú kia thật sự rất đáng sợ.
Chân Minh Châu nghiêm túc đáp: "... Chị biết rồi."
Nhìn hai người xem Vu Thanh Hàn như đại ma vương, Triệu Xuân Mai không nhịn được bật cười: "Giáo sư Vu là người tốt, chỉ là ít nói thôi."
Chân Minh Châu: "... Cháu biết rồi." Nhưng dù sao người này cũng toàn chơi mấy trò chẳng buồn cười chút nào.
Lúc đến đây cô không lái xe, nhưng bây giờ cũng không ngại mượn xe trong thôn để về.
Vừa lên xe, Vu Thanh Hàn đã hỏi: "Cậu nhóc là do cô nhặt được à?"
Chân Minh Châu: "Đúng vậy."
Cô đạp ga, liếc sang nhìn Vu Thanh Hàn rồi nghiêm túc nhắc nhở: "Giáo sư, thắt dây an toàn vào."
Xe nhanh chóng lên núi. Nhìn khung cảnh bên ngoài, Vu Thanh Hàn chậm rãi nói: "Không ngờ hôm qua vừa nhắc đến, hôm nay đã có dịp đến đây rồi."
Chân Minh Châu cười nhạt: "Cũng không ngờ giáo sư lại quen biết dì Triệu." Cô mà còn không nhận ra thì đúng là ngốc thật rồi.
Nhưng càng nghĩ, cô càng thấy có gì đó sai sai. Phản ứng của dì Triệu và giáo sư Vu trước sự xuất hiện của Tiểu Thạch Đầu… quá mức bình tĩnh.
Nói thế nào nhỉ? Họ không hề ngạc nhiên khi có người xuyên không. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đúng lúc này, Vu Thanh Hàn bất ngờ mở miệng: "Cô biết cậu nhóc đến từ thời cổ đại?"
Chân Minh Châu giật mình, hoảng hốt đạp mạnh chân thắng!