Chân Minh Châu phồng má trầm ngâm, lòng cô như đang giằng co giữa việc nhận hay không nhận. Thật ra cô cảm thấy không nên nhận món quà này, bởi lẽ nó thật sự quá giá trị, hơn nữa mối quan hệ giữa cô và Vu Thanh Hàn cũng chưa đủ thân thiết đến mức trao đổi những thứ đắt đỏ như vậy.
Nhưng ánh mắt và thái độ của Vu Thanh Hàn khiến cô không nỡ từ chối. Sau một chút do dự, cô khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy... cảm ơn anh.”
Vu Thanh Hàn mỉm cười, đặt tay nhẹ lên vai cô, giọng nói trầm ổn: “Thế mới phải. Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, thật sự không cần đâu.”
Chân Minh Châu chợt tò mò hỏi: “Rau củ và hải sản ở cổ đại thật sự tốt đến thế sao?”
Vu Thanh Hàn đáp: “Hàm lượng dinh dưỡng đều rất cao, đó là điều mà thiết bị của chúng tôi có thể đo được. Tôi tin rằng nó còn nhiều lợi ích khác nữa mà máy móc chưa thể phát hiện. Dù không thể nói hoàn toàn không ô nhiễm, nhưng rõ ràng môi trường cổ đại khác xa hiện đại, nên chắc chắn sẽ tốt cho sức khỏe hơn. Thật ra tôi đã gửi báo cáo lên cấp trên, sẽ có nhiều chuyên gia trong ngành vào cuộc nghiên cứu. Chỉ là hiện giờ nguồn cung rau và hải sản vẫn còn hạn chế, nên chúng ta chỉ có thể tạm thời duy trì như hiện tại.”
Chân Minh Châu gật đầu: “Cũng phải xem tình hình sau này thế nào. Bây giờ nông nghiệp ở Túc triều vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau đợt hạn hán, hạt giống thì lại không dễ kiếm, nên chúng ta chỉ có thể đợi bên đó phục hồi rồi xem có thể mua thêm được không.”
Vu Thanh Hàn đáp: “Ừ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play