Dù trước đó tại bệnh viện, họ đã nhấn mạnh rất rõ rằng không ai được phép tiếp xúc hay trò chuyện với Bạch Viễn, nhưng trong lòng mọi người vẫn canh cánh một nỗi lo. Họ sợ có người bị Bạch Viễn dụ dỗ nên vẫn duy trì sự cảnh giác nghiêm ngặt. Giờ đây, khi lão Chân đã rời đi, họ mới có thể an tâm đưa Bạch Viễn trở lại nơi này.
Hiện tại, độc tố trong cơ thể Bạch Viễn đã được loại bỏ gần như hoàn toàn, nhưng tình trạng của ông ta không thể chỉ điều trị một lần là xong, mà cần một khoảng thời gian dài để tĩnh dưỡng và hồi phục.
“Ngày hôm nay tôi tới đây trước, ngày mai sẽ có thể đưa Bạch Viễn quay lại,” Vu Thanh Hàn lên tiếng.
Chân Minh Châu hỏi: “Bên đó ông ấy sống thế nào?”
Vu Thanh Hàn đáp: “Tạm ổn. Nhưng tôi cảm giác ông ấy cũng đang hơi sốt ruột. Ở đó ông ấy không thể liên lạc được với Cửu hoàng tử, chắc điều này khiến ông ấy bức bối.”
Anh ngừng một chút rồi chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, năm ngoái cô từng đổi được một lô dược liệu quý từ chỗ Cửu hoàng tử phải không?”
Chân Minh Châu gật đầu: “Tôi đã đưa hết cho anh mang đi rồi mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play