Đồng Tử Viễn bế cháu gái lên ước lượng, cảm giác khá nặng tay, xem ra giống với em trai mình nói, hai đứa nhóc đều là những bé mập. Thời buổi này có thể nuôi một đứa nhóc trắng mập thế này quả không dễ dàng, ít nhất từ lúc ông ấy lên xe lửa đến giờ cũng chỉ thấy ba đứa nhóc trước mặt này mà thôi. Ông ấy ở trong bộ đội nhưng ngược lại chăm trẻ con không tồi, chẳng qua bởi vì trong nhà nhiều người, thực ra có vẻ như khi so với bản thân thì cháu trai cháu gái bọn nhóc có hơi mạnh hơn.
Ông ấy lại xoa đầu Hứa Nặc, Hứa Nặc theo bản năng giơ tay che đầu mình lại. Sức lực bác cô có chút lớn, cô sợ bản thân bị ông ấy xoa đến hói.
Đồng Tử Viễn nhìn cháu gái mình che đầu lại còn đáng thương nhìn mình, hiếm thấy có chút ngượng. Ông ấy đặt người xuống, xách hành lý mình mang về qua bắt đầu bới đồ bên trong.
Ba đứa nhỏ cứ như vậy nhìn Đồng Tử Viễn từ trong đống hành lý của mình móc ra áo khoác quân đội, ấm nước quân dụng, hai túi sữa bột, mấy cái đồ hộp, ba hộp sữa mạch nha, một tấm da bóng loáng. Kia là tấm da gì Hứa Nặc chưa thấy bao giờ, nhưng trông rất ấm áp.
Ngay sau đó, Đồng Tử Viễn lại từ một cái túi khác lôi ra không ít đồ ăn vặt, có bánh quy, kẹo, thịt khô, bánh hạch đào, quẩy gạo nếp, bánh trứng gà, thậm chí còn có một hộp sôcôla.
Này thật đúng là hàng hiếm, ít nhất vào thời buổi này không có phiếu xuất nhập thì không thể mua được loại hàng này.
Cho nên vấn đề ở đây, vị bác này của cô rốt cuộc hiện tại đang là cấp bậc gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play