Hàn Ngang ôm cây gậy gỗ lớn của mình cũng bị ông ấy ôm lên, cậu bé nhìn Đồng Tử Viễn, có lẽ là ăn mặc quần áo giống như cha mình làm cho cậu thả lỏng không ít, cậu giúp đỡ giải thích một câu: “Chính là nhà ông Hứa Thừa Tổ ở cuối thôn.”
Nói đến Hứa Thừa Tổ Đồng Tử Viễn lập tức biết là nhà nào.
Lý do Hứa Thừa Tổ gọi là Hứa Thừa Tổ là bởi vì trước kia nhà ông ta thật đúng là có nhiều tiền, nhưng con cháu không chịu phấn đấu, đến thế hệ ông nội của Hứa Thừa Tổ nhà bọn họ bắt đầu sa sút, chờ đến khi cha ông ta kế thừa tài sản thì trong nhà cũng không tốt hơn nhà người bình thường bao nhiêu, đến lượt Hứa Thừa Tổ, ông ta đã nghèo so với rất nhiều người trong đội.
Thừa tổ thừa tổ, đáng tiếc đã không có sản nghiệp tổ tiên để cho ông ta kế thừa.
Cũng may bây giờ xã hội mới, nhà ông ta thất bại sớm cũng không tính là địa chủ, người cấp trên cũng thật sự là không có cách nào che giấu xác định một danh hiệu phú nông cho nhà ông ta, chủ yếu là nhà ông ta thật sự là nghèo một chút, ngay cả trung nông cũng không đủ trình độ. Cho nên ngược lại đối với nhà ông ta cũng không có ảnh hưởng gì, nghiêm túc mà nói coi như là trong cái rủi lại có cái may.
Đồng Tử Viễn biết mẹ ruột mình đang giúp người khác làm yến tiệc, cũng không có ý định đến đó tìm. Ông ấy buông Hứa Thừa và Hàn Ngang xuống, xách hành lý mang chúng vào trong phòng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra nghi hoặc vừa vào cửa đã có.
“Không phải cha cháu nói mẹ cháu sinh một nam một nữ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT