Sau khi Hứa Thừa và Hàn Ngang rời đi, bỗng chốc cuộc sống của Hứa Nặc trở nên tĩnh lặng. Trong thời gian đó, cô gặp Hứa Ái Quốc tiện đường ghé ngang thủ đô, cha cô im lặng một hồi lâu khi biết Hứa Thừa và Hàn Ngang nhận được lệnh triệu tập quân sự, sau đó mới an ủi cô, ông nói rằng quân nhân đều như vậy, nếu có chiến tranh nhất định phải ra trận, chúng ta nên tự hào vì có người nhà là những chiến sĩ.
Hứa Nặc hiểu điều này, nhưng trong lòng ít nhiều sẽ có chút khó chịu, luôn nơm nớp lo sợ. Lúc ở thư viện cô từng nhìn thấy vài tư liệu về một số cuộc chiến tranh trước kia, những văn tự lạnh như băng kia, câu chuyện về những liệt sĩ, những xác chết lạnh lẽo, chính chúng đã nói cho cô biết chiến tranh tàn khốc cỡ nào.
Cô cảm giác như đang trải qua tận thế, nhưng tại thời cuộc ấy, cô được sống trong một tòa tháp ngà và chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều phần bóng tối. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp mọi người ở căn cứ săn thây ma, có khi nghe nói về việc có ai đó đã giết nhầm người sống. Nhưng những thứ đó quá xa vời với hiện thực, không giống như cuộc chiến tranh kia, đang ở ngay bên cạnh cô.
Anh trai của cô, bác của cô, người yêu của cô, đều đã đi đến chiến trường, không rõ sống và chết ra sao.
Ngày 14 tháng 2 năm 1979, Trung ương ra thông báo chuẩn bị phản công tự vệ, trước đó, một số quân khu lớn giáp với ranh giới nước Việt* đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu ở cấp 1, đề phòng sự tấn công của nước Việt.
*Tên nước thời Chu, ở phía đông tỉnh Chiết Giang ngày nay, sau này mở rộng đến vùng Giang Tô, Sơn Đông - Không phải nước Việt Nam
Là đầu mối then chốt của quốc gia, tại trung tâm hành chính thủ đô có thể cảm nhận rõ không khí căng thẳng từng ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT