Đột nhiên Hứa Nặc bị nắm tay nên cô có chút sững sờ, kết quả một giây sau đã được Hứa Thừa kéo ra sau bảo vệ. Đôi mắt đen láy của anh nhìn Hàn Ngang, cái miệng từ trước đến nay luôn thích nói chuyện của anh mím chặt lại thành một đường thẳng.
Ánh mắt anh rõ ràng hiện lên đầy đủ ba chữ - đồ háo sắc.
Mặc dù Hàn Ngang có chút tiếc nuối nhưng cũng không nói gì, chỉ là tay đã nắm chặt bên trong túi áo, cùng đám Hứa Nặc đợi đám người Tống Úc Hòa.
Một lúc sau, Tống Úc Hòa mang theo bao lớn bao nhỏ tới, đợi thêm mấy phút nữa, Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương cũng đến. Tuy rằng hai người nói năng ý tứ nhưng cái gùi nặng trịch và hai tay đầy ắp đều thể hiện họ thu hoạch rất khá.
Mũi của Hứa Nặc vô cùng thính, có thể ngửi được mùi thịt tươi sống, mùi cá, mùi gà vịt, ngay lập tức cô hắt hơi một cái.
Hừ, xem ra là một năm béo ú.
“Mẹ, mấy thứ mua về cũng gần đủ rồi, con đã nói với sư phụ Lý của trạm thu mua phế liệu xong rồi, để ông ấy lái xe đưa chúng ta trở về.” Trạm thu mua phế liệu cũng sẽ đảm nhận công việc vận chuyển giúp người dân, tuy nhiên có hai điều kiện tiên quyết, một là phải mua đồ ở trạm, hai là phải trả tiền. Bây giờ là mùa đông, phí xe cũng đắt hơn. Có điều, Đồng Tử Viễn cũng chẳng để ý chút tiền ấy, ông quan tâm đến sức khỏe của Tống Úc Hòa hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT