Tống Lam Thư lấy tuyết trắng xoa chà tay sạch sẽ, sau đó lại dùng khăn lau khô, tiếp theo tới giúp Hứa Nặc buộc lại bím tóc. Bà vừa buộc vừa cười: “Tóc Nặc Nặc nuôi thật tốt, dây buộc tóc không ở trên đầu mà lúc nào cũng muốn tuột xuống.”
“Aizz, cháu cũng không biết tuột dây buộc tóc lúc nào.” Chờ đến lúc cô chú ý tới tóc đều bị xõa tung, dây buộc tóc sớm đã không biết bị rơi chỗ nào rồi. Cô nghĩ tiền phiếu ở trong không gian không có ai trộm đi được, cho nên cũng không chú ý đến dây buộc tóc bị rơi lúc nào. Nhưng cho dù có biết, tình huống vừa rồi cũng không dám cúi xuống nhặt, nhỡ xảy ra sự kiện dẫm đạp thì sao.
Cô không dám lấy thân thể nho nhỏ của mình đánh cuợc.
Tống Lam Thư lấy ở trong túi mình ra hai dây buộc tóc mới giúp Hứa Nặc buộc lên, dây buộc tóc màu lam nhạt, thoạt nhìn thực tươi mát. Bà nói: “Vừa rồi lúc nhìn thấy đã cảm thấy dây buộc tóc này rất hợp với cháu, kết quả thật đúng là rất thích hợp.”
Cũng chính là vừa rồi mấy người đều muốn cướp dây buộc tóc màu hồng, nên dây buộc tóc màu lam này không có ai mua. Nhưng bà lại cảm thấy màu lam này rất hợp với Hứa Nặc, khiến cô trở nên đáng yêu quyến rũ.
Hứa Nặc sờ sờ bím tóc của mình, cười nhìn Tống Lam Thư: “Cảm ơn thím Tống.”
“Khách sáo cái gì.” Tống Lam Thư chạm vào đỉnh đầu Hứa Nặc, lại giúp cô quàng lại khăn quàng cổ kín chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT