Hứa Ái Quốc chỉ giả vờ như không nhìn thấy, ông không quan tâm đến loại chuyện này, con người chỉ có thể khống chế chính mình chứ không thể quản được người khác. Ông cũng không nói sẽ ở nhà khách chờ hay không đi ra ngoài nữa, ông cất những thứ đã mua rồi rời khỏi nhà khách với một túi hành lý. Tất nhiên ông không định đi đến những nơi không đứng đắn đó mà muốn dạo xem có tìm được món đồ cũ nào không.
Thủ đô có rất nhiều thứ tốt, mỗi lần trở về đều thu được vài thứ. Mặc dù điều này cũng giống như các đồng nghiệp của ông, đều phải lén đi tới đó và làm những việc bị cấm đoán, nhưng Hứa Ái Quốc tự tin rằng cho dù ông có giao dịch với người khác thì đội thanh tra cũng không thể tra ra bất cứ điều gì về ông, bởi vì những chuyện đó không hề giống nhau.
Người ta nói bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian dâm phải cả cặp gian dâm, ông có lòng tin sẽ giấu được đồ mà mình mua, còn đồng nghiệp không biết có giấu được người sống to xác đi hay không. Thời này việc quan hệ bừa bãi còn nghiêm trọng hơn đầu cơ trục lợi.
Ông đi ra ngoài và tìm một nhà vệ sinh công cộng, sau khi bước vào ông làm cho mình trông bình thường và tránh thu hút người khác nhất có thể, sau đó đi đến nơi mà ông đã từng mua đồ cũ.
Lần này ông đi là để mua thêm đồ trang sức cho con gái, con gái ông đang lớn lên từng ngày, sau này làm sao có thể thiếu đi những trang sức vàng bạc đẹp mắt chứ?
Chắc chắn là không thể!
Con gái của ông phải được có những gì tốt nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT