Lúc này, nhớ đến lời thư kí nói, trong lòng ông có chút thổ huyết, quả nhiên thư ký nói không sai. Tuy bây giờ Hứa Nặc vẽ thuê cho xưởng giấy không nhiều, hơn nữa giá tranh cũng không đắt, nhưng có thể nói, sau này Hứa Nặc có thể bỏ xưởng giấy mà đi, nhưng xưởng giấy không thể thiếu cô.
Sử dụng các bức tranh của Hứa Nặc, ông không còn hài lòng về những bức tranh khác. Dù có cho ông bức tranh khác đẹp hơn, thì người thành phố cũng không nghĩ như ông. Không hiểu tại sao, ông lại phá lệ cho Hứa Nặc!
Ông do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi, nói đi nói lại ông với thư kí và kế toán đã bàn bạc với nhau, tìm ra phương án khác: “Không thì cháu đến nhà máy làm kĩ thuật viên, chuyên về vẽ tranh và thiết kế?”
Đại đội trưởng không biết mình nói có đúng hay không, ông lặp lại lời Hứa Trường Hà, chứ cũng không hiểu rõ ý nghĩa của anh ta lắm: “Trong xưởng mỗi tháng cũng nhận người làm việc đặc thù, lương sẽ là lương cơ bản, nếu bức tranh của cháu được mua nhiều, còn có thêm thưởng.”
Còn có chuyện tốt như vậy ư?
Hứa Nặc nhìn đại đội trưởng, không nhịn được mà hỏi một câu: “Tiền thưởng tính như thế nào ạ?”
Đại đội trưởng: “…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play