Mấy người khom lưng rời khỏi sân phơi thóc rồi bước nhanh về phía nhà. Hứa Thừa chạy ở phía trước, cậu bé đau bụng nên cũng không dắt em gái, lâu lâu còn vừa chạy vừa thả ra vài tiếng rắm thối vang vọng. Tống Úc Hòa cũng thấy may mắn vì đã rời khỏi sân phơi thóc, nếu không những người ngồi sau bọn họ nhất định sẽ bị ngửi tới ói ra mất.
Đều ăn cơm giống nhau, tại sao thân thể Nặc Nặc và Tiểu Ngang rất tốt, còn Tiểu Thừa lại bị hư nhược đến mức này chứ?
Hứa Thừa chưa từng cảm thấy nhà mình xa như vậy, sau khi về đến nhà, cậu bé chạy vào nhà vệ sinh đầu tiên, mấy người Hứa Nặc phía sau vừa vào sân thì lập tức nghe được một tiếng nổ lớn, sau đó ba người lại lặng lẽ rời khỏi sân.
Thôi, chờ anh trai đi vệ sinh xong rồi lại vào, chứ thật sự rất thối rất thối.
“Bà ơi, hay là bà quay lại xem phim trước đi, đến lúc đó còn phải mang ghế nhà chúng ta về nữa.” Hứa Nặc và Hàn Ngang tay trong tay đứng trước mặt Tống Úc Hòa, cô nhét đèn pin vào tay Tống Úc Hòa.
“Khi nào anh trai đi ra thì bọn cháu sẽ tự qua đó, nếu để mất ghế thì rất đáng tiếc, là cha của cháu làm đấy.”
Tay nghề làm mộc của Hứa Ái Quốc khá được, phần lớn vật dụng trong nhà bọn họ đều do ông làm. Chắc là do có kính lọc với con trai ruột nên Tống Úc Hòa rất yêu quý những vật dụng mà Hứa Ái Quốc làm, ví dụ như ngay cả một cái ghế bình thường cũng không cho Hứa Thừa và Hứa Nặc mang dép giẫm lên. Lần xem phim này có nhiều người, đại đội nào cũng có, lỡ có ai tầm mắt hạn hẹp mà tiện tay cầm đi thì sao, bà của cô sẽ đau lòng chết mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play