Bầu trời dần dần tối, rất nhiều người vây xung quanh sân phơi lúa của đại đội Thanh Miêu, người ngồi người đứng, nếu không phải bên cạnh sân phơi lúa không có cây, có khi đã có người trèo lên cây luôn rồi.
Ba người Hứa Nặc vô cùng hào hứng ngồi trên băng ghế nhìn nhân viên chiếu phim đang mân mê thiết bị điện ảnh. Hứa Nặc đã từng nhìn thấy thiết bị điện ảnh này rồi, một giáo viên trước đây của cô có sở thích sưu tầm nên nhà có sưu tầm một bộ. Lúc cô tới nhà thăm hỏi thì được giáo viên đó cho xem thử, chẳng qua lúc đó cô chỉ cảm thấy nó rất thú vị thôi. Bây giờ nhìn lại, hey, thật đúng là rất thần kì.
Khi bộ phim bắt đầu chiếu, mọi người trong sân đều im lặng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy âm thanh của bộ phim.
Oa, bộ đang chiếu là người lính nhỏ Trương Dát, trước kia cô không xem bản cũ này mà xem bản kịch truyền hình. Tuy rằng chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, nhưng Hứa Nặc vẫn mở to hai mắt mà xem rất nghiêm túc.
Nhưng rất nhanh, tay Hứa Thừa vẫn luôn nắm tay cô lại chợt buông lỏng ra, mà trời tối om nên Hứa Nặc cũng không thấy rõ tại sao anh trai lại buông tay mình ra, chỉ đành dựa vào cảm giác để tiến lại gần rồi hỏi anh: "Anh trai, anh làm sao vậy?”
Hứa Thừa khóc nức nở trong bóng tối: “Anh, anh đau bụng.”
Hứa Nặc: “!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT