“Thôi cho tôi xin.” Tống Úc Hòa lại cười lạnh một tiếng: “Anh xin lỗi chúng tôi cũng đã không còn là điều hiếm lạ gì, lúc trước chia nhà đã nói như thế nào chúng tôi sẽ làm đúng như thế, các người cũng đừng lúc nào cũng nghĩ sẽ tới nhà của tôi lấy tiền.”
“Anh cũng đừng gọi tôi là mẹ, tôi gánh không nổi tiếng gọi mẹ này, tôi sợ người mẹ ruột của anh sẽ từ trong đất mà nhảy ra rồi đến tìm tôi vào buổi tối.”
“Tôi chỉ nói một câu, muốn tôi cống tiền cho Hứa Quang Tông đi học, thì không có khả năng đó đâu.”
“Nó có cha có mẹ, có ông nội có chị gái, em gái, nó với cái bà nội kế này làm gì có tí quan hệ huyết thống nào? Muốn tôi cho nó tiền đi học? Được thôi, nếu cha nó mẹ nó, ông nội nó, chị gái em gái nó đều chết hết, trong nhà không còn một ai thì hãy đến tìm bà nội kế là tôi đây, đến lúc đấy tôi có thể suy nghĩ một chút xem có nên nuôi nó hay không.”
“Họ Tống kia!” Ông Hứa lạnh lùng quát lên, cả người ông ta đều bị Tống Úc Hòa chọc cho tức đến độ lung lay sắp đổ.
Nhìn xem, nhìn xem Tống Úc Hòa nói những lời này là có ý gì? Cái gì gọi là để cho đến lúc cha mẹ, ông nội và cả chị em gái đều chết hết mới suy nghĩ có nên nuôi Quang Tông hay không?
Đây là lời mà một trưởng bối nên nói sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT