Chờ đến lúc Hứa Nặc cùng Hàn Ngang chạy về đến nhà thì đã nhìn thấy Tống Úc Hòa cùng người của nhà cũ nhà họ Hứa đang giằng co, đứng chắn phía trước Tống Úc Hòa là Hứa Thừa, cái gậy trong tay cậu đang chống trên mặt đất, miệng nhỏ gắt gao mím chặt, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét đối với người nhà cũ nhà họ Hứa.
Bọn người Hứa Kiến Quốc cùng Vương Đại Nữu rõ ràng không để ba đứa Hứa Nặc để vào mắt, suy cho cùng thì ba đứa này cũng không phải mục tiêu của bọn họ. Chỉ có ông Hứa là nhìn thấy Hàn Ngang đi theo phía sau Hứa Nặc vào sân liền nhíu nhíu mày có chút không vui, ông cảm thấy thằng nhóc nhà họ Hàn này tính cách có phần tàn nhẫn, có lẽ là bởi vì ông ta từng làm loạn khiến cả nhà họ Hàn đang yên ổn cứ như thế mà tan cửa nát nhà, thế nhưng chính ông ta còn không nhận ra bản thân mình đã làm sai cái gì.
Theo cách nhìn của ông Hứa, ông ta nghĩ rằng hành vi của bọn người Hàn Kim Bảo lúc đó cũng chẳng qua chỉ là vì chuyện đánh nhau náo loạn thường ngày của mấy đứa trẻ con, Hàn Ngang cũng không xảy ra chuyện gì. Lại nói, ông Hàn chính là con trai trưởng của nhà họ Hàn, Hàn Kim Bảo là cháu trai đích tôn của nhà họ Hàn. Trưởng tử với cháu trai đích tôn, có nơi nào mà thằng nhóc Hàn Ngang kia có thể so được cơ chứ? Nếu như là trước kia, dù là đi nhà thờ tổ tiên hay đi làm lễ cúng bái gì thì đều là do con trai trưởng hoặc cháu trai đích tôn làm, đó cũng thuộc vào mặt thể diện của con trưởng và cháu trưởng.
Con trưởng và cháu trưởng luôn được đặt lên trước, Hàn Vĩnh Cương cùng Hàn Ngang chịu chút thiệt thòi thì có làm sao cơ chứ? Ông ta còn nhớ rõ khi ông nội còn là người làm chủ trong nhà, bác cả ông ta nói muốn chia nhà. Sau này nhà thật sự cũng đã chia rồi, gia sản trong nhà cũng do bác cả ông ta chiếm phần lớn, bởi vì ông nội bà nội ông ta phải đi theo sống cùng bác cả, bởi vì bác cả ông ta là con trai trưởng, anh họ ông ta cũng là cháu trai trưởng. Nhưng dù sao sau này khi người Oa đánh tới đây, cả nhà bác cả ông ta cũng không còn ai sống sót, cha ông ta cũng chết vào thời điểm đó, ông ta cũng không còn anh em nào, hưởng thụ không được phúc phận khi làm con trưởng trong nhà.
Cho dù ông ta không hưởng thụ được phúc phận khi làm con trai trưởng trong nhà đi chăng nữa, nhưng ngay từ khi mới bắt đầu ghi nhớ hiểu chuyện, ông ta đã biết con trưởng cháu trưởng so với những người khác không giống nhau. Những năm gần đây, ông ta cũng vẫn luôn làm như vậy. Đến tận lúc này ông ta vẫn còn nhớ rõ năm ấy khi chia nhà, bác cả đã nói với cha ông ta những lời như thế nào, bác cả nói “Không phục? Không phục cũng phải ngậm mồm mà chịu đựng, ai bảo mày không phải con trưởng”.
Ông ta cũng biết vụ phân chia nhà của nhà ông ta năm đó con út thiệt không ít, nhưng con trai út có tiền đồ còn có thể kiếm tiền, con trai lớn là con trưởng phải nuôi dưỡng chăm sóc ông ta khi sống, chôn cất tử tế lúc ông ta qua đời, cháu đích tôn trong nhà cũng là do con trai lớn sinh ra, con trai út làm sao có thể so với con trai lớn được cơ chứ?
Haiz, chẳng phải nhà ai cũng làm như vậy sao, vì sao mà đứa con trai út và bà mẹ nó lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của ông ta chứ. Huống hồ đều là anh em một nhà, làm em trai có tiền đồ thì nâng đỡ anh trai một chút, trong nhà lại có thể xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ một nét bút còn có thể viết ra chữ Hứa sao? Lại nói mẹ nó cũng không có nhà mẹ đẻ, nhà mẹ của con dâu thằng con trai út cha mẹ cũng đều có tiền lương, vậy tiền trợ cấp hiện tại của thằng Đồng Tử Viễn kia cũng không ít, bọn họ nhiều tiền như vậy, cả nhà bọn họ có thể ăn hết dùng hết được hay sao? Thay vì tích luỹ giữ tiền trong tay, vì sao không lấy ra để giúp đỡ việc gấp cho nhà anh trai chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT