Ăn?
Ba đứa trẻ nhìn nhau và đồng loạt lắc đầu.
Không dám ăn, không dám ăn, mang về còn có thể cho gà ăn, nếu ăn vào sợ là sẽ sinh bệnh.
“Lắc đầu là có ý gì? Không cần?” Thấy bọn họ lắc đầu không lên tiếng, đại đội trưởng cũng muốn vò đầu.
“Đạo đội trưởng, chúng cháu không muốn điểm công, chúng cháu muốn mang về.” Người đang lên tiếng là Hứa Nặc, thông thường khi cô nói, Hứa Thừa và Hàn Ngang đều không phản bác lại cô. Hai nhà họ cũng khá quen rồi, nói chung chỉ cần không làm điều xấu và không làm hư hỏng đồ đạc gì có giá trị là gia đình cũng nguyện ý cho bọn họ tự quyết định.
“Được rồi, các cháu lấy về. Bác sẽ chia giao nộp trước, phần còn lại các cháu tự chia nhau đi.” Đại đội trưởng nói rồi lấy hai phần ba số lúa trong giỏ tre và bỏ chúng vào trong cái túi da rắn mà mình mang theo, một phần ba còn lại được dành cho ba người họ.
Bởi vì bọn Hứa Nặc là con nít, cho dù biết bọn họ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác trong đội, đại đội trưởng không thể không dặn dò vài câu: “Tan làm rồi, các cháu mang lúa về nhà đi, về bảo bà và mẹ các cháu nấu cháo cho ăn, cái này còn tươi tốt thế mà.’’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play